truyền thuyết đô thị trung quốc
Những truyền thuyết đô thị ở Trung Quốc có rất nhiều phiên bản, những tin tức lưu truyền trên mạng cũng lẫn lộn không rõ thật giả. More. 10 truyền thuyết đô thị nổi tiếng ở Trung Quốc (P2) by quachdaica December 1, 2019, 8:25 pm 1.7k Views. 1.1k. SHARES.
Trước đó, hôm 12-8 xuất hiện thông tin Chủ tịch Trung Quốc sẽ đến Ả Rập Saudi vào tuần tới và có cuộc gặp với Thái tử Mohammed bin Salman. Đây là chuyến công du nước ngoài chính thức đầu tiên của ông Tập kể từ năm 2020 trong bối cảnh Bắc Kinh và Riyadh đáng tìm cách
05/12/2020 23:37. Phản đối việc bị gắn nhãn 'ngoại giao chiến lang', Thứ trưởng Ngoại giao Trung Quốc Lạc Ngọc Thành nói đó là "một cạm bẫy ngôn ngữ, với mục đích ngăn chúng tôi đáp trả". Ngoại giao. Thứ trưởng Ngoại giao Trung Quốc Lạc Ngọc Thành phát biểu ngày 5-12
10 truyền thuyết đô thị Trung Quốc (P1) alex 14/05/2021 1. Sự kiện tâm linh ở Cố Cung năm 1992 Là một địa điểm thu hút khách du lịch, hàng ngày Tử Cấm Thành đón hàng nghìn lượt khách du lịch trong và ngoài nước nhưng không phải ai cũng biết Tử Cấm Thành còn ẩn chứa một mặt đáng sợ. Năm 1992 ở Tử Cấm Thành xảy ra một trận mưa dông.
Tại 2 đô thị lớn của cả nước, Hà Nội hiện có khoảng 500 chợ, TP.HCM có khoảng 250 chợ. Theo quy hoạch phát triển hệ thống bán lẻ trên địa bàn thành phố đến năm 2020, tầm nhìn 2030, Hà Nội sẽ phát triển 595 chợ dân sinh, trong đó xây dựng mới 24 chợ hạng một, 79
Wie Kann Ich Mich Selbst Kennenlernen. đọc truyện full Xe dừng lại, có hai người đi lên. Không, chính xác phải là ba người. Bởi vì giữa hai người đang đỡ một người, họ không nói một lời.... Bản ghi âm của các nạn nhân vụ tai nạn máy bay China Airlines năm 2002Máy bay dân dụng ci611- China Airlines của Đài Loan bị rơi tại vùng đảo Bành Hồ vào tháng 5 năm 2002, 225 báo Quảng Châu ngày 8/7 đưa tin, một người bí ẩn ở Bình Đông, Đài Loan đã nhận được một tin nhắn kì lạ trên điện thoại di động vào ngày 30 tháng 5 tức là 6 ngày sau khi xảy ra vụ tai nạn máy bay chuyến 611 của China Airlines. Tin nhắn dài 1 phút có tiếng rên rỉ của một người đàn ông và âm thanh của sóng biển. Đó được xem là "đoạn ghi âm ma quái" của nạn nhân trong vụ rơi máy bay China Airlines. Anh ấy đã chép lại tin nhắn đó thành một tập tin kỹ thuật số và gửi qua email cho một người bạn. Sau khoảng một tháng, tin nhắn lan truyền khắp Đài Loan, thậm chí người thân và bạn bè của người đã khuất cũng liên lạc với anh ấy. Một người gọi đến và nói rằng giọng nói đó giống hệt người bạn của cha họ. Ông ấy là một trong các nạn nhân trong vụ rơi máy bay. Anh Trương, người nhận được tin nhắn, nói rằng anh đã liên hệ với công ty viễn thông và gọi cảnh sát sau khi nhận được tin nhắn kỳ lạ này, nhưng cũng vô ích. Sau đó, đoạn ghi âm tên là "Thông điệp từ các nạn nhân của thảm họa China Airlines" đã lan truyền khắp Đài Loan trong vòng một tháng. Kể từ khi số điện thoại của anh ấy được đính kèm trong email có 10 hoặc 20 cuộc gọi mỗi ngày tới anh Trương. Ở đầu bản ghi âm là thông báo thời gian nhận tin thứ năm- 5 giờ 21 phút, 10s tiếp theo là tiếng khóc nức nở của một người đàn ông và 10s tiếp theo chỉ nghe thấy tiếng rên rỉ, sau đó là một loạt câu nói "Tại sao? Tại sao?", "Không, tôi không muốn chết, đừng chết ở đây", "Sao tôi ở đây", "Sao tôi có thể xui tới như vậy" .Cuối cùng là một loạt tiếng sóng vỗ và giọng nam cũng tự động bị ngắt khi hết 1 đó người ta phát hiện một sự liên kết kì lạ. Năm 1994 ở hồ Thiên Đảo xảy ra sự kiện đốt thuyền khiến 24 hành khách Đài Loan thiệt mạng. Do đó China Airlines đã bố trí một máy bay để đưa tro cốt của các nạn nhân về Đài Loan. Nhưng không may 1 tháng sau đó chiếc máy bay này- chuyến 140 của China Airlines đã rơi tại thành phố Nagoya khiến 264 người vong. Hãng hàng không này liền bố trí 1 chiếc máy bay khác đưa tro cốt các nạn nhân ở hồ Thiên Đảo về và đó chính là chiếc ci611. Chiếc máy bay bị tai nạn vào 8 năm sau đó. Ngày 22 tháng 12 năm 2002 một chiếc máy bay chở hàng cánh quạt atr72 của hãng TransAsia Airways đã rơi ở phía Tây Nam của đảo Bành Hồ lúc 1 giờ 56 phút sáng trên đường đến Macau. Địa điểm rơi chỉ cách nơi xảy ra tai nạn máy bay 611 hồi tháng 5 là 10km. Điều trùng hợp đáng sợ là chiếc máy bay này đã chở của hơn 200 nạn nhân trong chuyến bay 611 về Đài Loan. Và 7 tháng sau đó nó đã rơi tại vị trí gần báo cáo của truyền thông Đài Loan, ở phía tây nam của đảo Bành Hồ thường xuyên trải qua các hiện tượng siêu nhiên như la bàn quay liên tục và xuất hiện ánh sáng trắng trên mặt biển. 5 chiếc máy bay đã bị rơi trong 16 năm khiến nó trở thành phiên bản khác của Tam giác quỷ youtube bản ghi âm, bắt đầu từ 212. Mình khuyên mọi người đừng nghe vào buổi tối nha, tiếng rên lúc đầu hơi ghê. youtube cáo đường sắt Cửu Long ở HongKong năm 1993Đạo diễn sau khi xem lại đoạn quảng cáo và phát hiện ra những cảnh kỳ lạ. Đoạn phim quay 7 đứa trẻ đang chơi trò chơi xe lửa với tay đặt trên vai người đứng trước. Tuy nhiên cuối cảnh quay xuất hiện thêm 1 người. Đứa trẻ bị người bí ẩn đặt tay lên vai đã sau 1 vụ tai nạn. Đoạn quảng cáo ngay lập tức bị ngừng phát sóng và gây xôn xao một thời gian dài. Báo cáo cho rằng có 7 đứa trẻ tham gia vào đội hình nhưng trên hình có thể thấy thực sự có 8 đứa trẻ. Nam chính Áo caro đỏ, nón caro, yếm đỏ, vớ chính Hơi lùn, tóc chẻ mái thắt bím, áo cổ Tai to, áo xám, cổ áo caro tròn, đứa trẻ đứng thứ 3 trong phân đoạn thứ khá cao, tóc mái thắt bím, áo trắng, váy ngắnNam đồ đen, chỉ xuất hiện 1 lầnNam mập, mũ caro, yếm đenNữ áo trắng, váy dài trắng, mặc yếm, hai bên tóc cài nơ trắngNam đội mũ, áo vàng, quần màu đậm có thắt youtube đoạn quảng cáo truyện ngôn tình full hoàn cập nhật mới nhất tại truyendacsac!Sự kiện năm 1956 ở nhà số 37Năm 1956, một vụ án mạng xảy ra trên đường Vũ Ninh ở nhà số 37. Câu chuyện được một cảnh sát hình sự lớn tuổi kể lại. Năm 1956, đường Vũ Ninh ở Thượng Hải không sầm uất, vị cảnh sát nhận được điện thoại báo động khi đang trực ban đêm, người bên đầu dây kia nói rằng bản thân đã giết người và vị trí cụ thể là nhà số 37. Các cảnh sát được huy động đến hiện trường và thông báo cho đồn cảnh sát địa phương. Sau khi tìm đến nhà số 37, người ta thấy cửa ra vào và cửa sổ đều đóng chặt, trong nhà không có ánh sáng, cứ như không có người đó, các cảnh sát quyết định đập vỡ cửa kính tầng 1 để vào nhà, bật đèn lên thì thấy một phòng ăn có diện tích chưa đầy 4 mét vuông, chỉ có một bàn ăn và một chiếc xe nôi. Kinh hoàng là bên trong phòng ẩm ướt, có mùi tanh nồng, còn có chất lỏng màu đỏ sẫm chảy ra, rõ ràng đó là máu! Sau đó cảnh sát điều tra ra 1 người có tên là Diệp Tiên Quốc đã hại vợ và con. Sau bao nhiêu vất vả, cuối cùng Diệp Tiên Quốc cũng bị bắt, lúc này hắn phát điên, hắn đã trải qua ba lần giám định tâm thần khác khi chụp X-quang đầu phát hiện ông ta không có não, tất cả những người có mặt lúc đó gần như đều hoảng sợ. Người không có não hoàn toàn không phải là con người, chính xác thì Diệp Tiên Quốc là thứ gì. Sau khi điều tra biết được Diệp Tiên Quốc nhìn bề ngoài khoảng ba mươi tuổi, nhưng thực ra ông ta ít nhất cũng đã 70 tuổi. Ông càng sống càng trẻ. Sau khi được lưu truyền rộng rãi, câu chuyện được thêm vài chi tiết đáng sợ, không biết độ xác thực so với bản gốc còn bao nhiêu nữa. Nhà số 37 sau đó được xây thành phòng trọ cho người lao động, nhưng sự việc đã trở thành một chấn động ở Trung dị năng, đô thị, huyền huyễn cực phẩm SỐ HIỆU 09 BẢN DỊCHXe buýt số 330 375 ở Bắc Kinh năm 1995Xe buýt 375 hiện tại đã được đổi thành tuyến Bắc Cung Môn-Tây Trực Môn. Đêm khuya ngày 14/11/1995, trời rét đậm, gió giật mạnh. Một chiếc xe buýt từ từ chạy ra khỏi bến Viên Minh Viên và dừng tại trạm Cổng Nam Viên Minh Viên. Đây là chuyến cuối cùng trong xe có một tài xế lớn tuổi và một nữ soát vé trẻ tuổi. Bốn hành khách bước lên gồm một cặp vợ chồng trẻ, một bà già và một thanh niên. Sau khi lên xe, cặp vợ chồng ngồi ở hàng ghế phía sau tài xế, nam thanh niên và cụ bà lần lượt ngồi ở hàng ghế đơn phía bên phải gần cửa trước. Chiếc xe bắt đầu di chuyển và đi về phía trạm Hương Sơn. Màn đêm trở nên yên tĩnh, có thể nghe thấy tiếng động cơ xe và hầu như không có xe cộ qua lại và người đi bộ trên đường. Bởi vì đêm tháng 11 ở Bắc Kinh rất lạnh. Xe đi tiếp sau khi qua trạm Bắc Cung Môn khoảng 300m. Bỗng tài xế lớn tiếng mắng "Bình thường giờ này vắng tới không thấy ma nào, nay lại có người đứng đón xe mà còn không thèm đứng đúng trạm buýt". Mọi người nhìn ra đều thấy khoảng 100m có 2 bóng đen đang vẫy tay đón xe. Sau đó cô bán vé liền nói "Thôi mình dừng xe lại đón họ đi! Bên ngoài trời lạnh như vậy, chưa kể đây là chuyến cuối nữa". Xe dừng lại, có hai người đi lên. Không, chính xác phải là ba người. Bởi vì giữa hai người đang đỡ một người, họ không nói một lời. Sau khi lên xe, người chính giữa cứ cúi đầu. Hai người còn lại mặc áo quan triều Thanh, sắc mặt tái nhợt. Tất cả mọi người đều bị dọa sợ, vẻ mặt ai cũng căng thẳng chỉ có tài xế tiếp tục lái xe. Lúc này cô bán vé nói "Đừng sợ, có thể họ quay phim cổ trang ở gần đây, chắc là uống rượu nhiều rồi quên thay quần áo". Khi mọi người nghe xong thì tâm trạng cũng bình tĩnh hơn. Chỉ có bà cụ không ngừng quay đầu nhìn ba người ngồi ở phía sau. Sau khi xe chạy qua khoảng 3, 4 trạm. Chẳng có ai lên xe nữa, cặp vợ chồng trẻ đã xuống xe ở trạm trước. Tài xế và người bán vé đang trò chuyện. Lúc này bà cụ bất ngờ đứng dậy, đánh vào người thanh niên ngồi trước mặt. La hét rằng thanh niên đã lấy trộm ví của bà. Người thanh niên đứng dậy mắng bà cụ "Bà già rồi, sao còn ngậm máu phun người!". Bà cụ không nói gì dùng hai mắt nhìn chằm chằm vào người thanh niên, nắm chặt cổ áo anh ta. Người thanh niên đỏ bừng mặt, không nói nên lời. Bà cụ mở miệng nói" Đồn công an trước mặt, chúng ta hãy đến đó để phân xử!". Người thanh niên nói "Đi thì đi, ai sợ ai!".Xe dừng lại, bà cụ túm lấy nam thanh niên xuống xe. Họ nhìn chiếc xe buýt đã đi, bà cụ thở phào nhẹ nhõm. Người thanh niên miễn cưỡng nói "Đồn cảnh sát ở đâu!". Bà già nói "Đồn gì vậy! Tôi vừa cứu mạng cậu đấy. Ba người lên xe vừa rồi không phải là người, đều là ma!". Thanh niên quay đầu bỏ đi. Bà cụ bảo "Cậu không tin thì cũng phải đợi tôi nói xong!". Người thanh niên dừng lại, bà tiếp tục nói "Tôi đã nghi ngờ họ từ khi lên xe, nên tôi cứ nhìn lại họ. Thật trùng hợp, gió từ cửa sổ thổi vào làm chân áo bay lên, tôi thấy họ hoàn toàn không có chân!". Người thanh niên kinh ngạc nhìn chằm chằm vào bà cụ, mặt đầy mồ hôi, không nói được lời nào. Bà già bảo Cậu còn không mau gọi cảnh sát!Hôm sau, bến xe báo cáo chuyến xe cuối cùng ở đêm qua mất tích. Trên xe gồm một tài xế và một phụ nữ soát vé. Cảnh sát đã nhanh chóng truy tìm người thanh niên đã gọi điện vào đêm qua. Người thanh niên và bà cụ được tìm thấy sau đó hai giờ. Đêm hôm đó, tờ Tin tức buổi tối Bắc Kinh và tờ Tin tức Bắc Kinh đã nhanh chóng đưa tin chấn động và thực hiện các cuộc phỏng vấn trực tiếp chàng thanh niên và bà cụ. Vào ngày thứ ba, cảnh sát tìm thấy chiếc xe buýt mất tích gần hồ Mật Vân cách Hương Sơn hơn 100 km, tìm thấy ba thi thể đang phân hủy nặng trong xe nhất Chiếc xe buýt không thể nào chạy hơn 100 km sau khi đã chạy được một ngày, cảnh sát cũng phát hiện ra bình xăng của chiếc xe hoàn toàn không phải xăng mà là hai Điều khiến chúng tôi khó hiểu hơn nữa là cái được tìm thấy đã bị phân hủy nặng trong vòng chưa đầy hai ngày, điều này không thể xảy ra ngay cả trong mùa ba Sau khi cảnh sát kiểm tra nghiêm ngặt các camera tại các ngã tư dẫn đến hồ Mật Vân đều không tìm thấy gì truyện đô thị, hài hước hấp dẫn nhất 2021 NHÂN DANH BÓNG ĐÊM BẢN DỊCHVụ án cậu bé váy đỏ năm 2009Một nông dân 54 tuổi tên là Khuông Kỉ Lục vội vã từ Giang Bắc trở về Cao Thạch Khảm, làng Song Tinh, thị trấn Đông Tuyền, quận Ba Nam để đưa tiền cho cậu con trai đang đi học. Cửa trước và cửa hông của ngôi nhà được đóng chặt. Ông bước vào qua cửa sau, bàng hoàng trước cảnh tượng trước mắt. Con trai ông tên là Khuông Chí Quân sớm đã Trên người mặc chiếc váy hoa màu đỏ, bên trong chiếc váy đỏ nạn nhân mặc áo tắm nữ, tay chân bị buộc chặt bằng dây thừng, trên chân treo một chiếc cân, 2 tay thì bị treo trên trần nhà, trên trán có 1 lỗ nhỏ. Cậu bé khi mất chỉ vừa tròn 13 tuổi 13 vụ án xảy ra, nhiều lời đồn cho rằng vụ án liên quan đến tà thuật rút hồn để hiến tế. Đầu tiên, hung thủ cho cậu bé mặc váy đỏ, mục đích để trấn giữ hồn cậu bé. Sau đó mới cậu, rồi dùng kim đâm vào trán 1 lỗ nhỏ để rút hồn cậu bé ra. Người ta đoán rằng hung thủ sử dụng hồ lô hoặc hộp để chứa linh hồn. Cuối cùng là treo lên xà ngang bằng gỗ trên trần nhà. Vì theo Đạo Giáo linh hồn sau không sạch sẽ nên không được phép cho thi thể chạm đất. Treo trên xà ngang bằng gỗ vì gỗ đại diện cho sự sống và có tác dụng trong việc thu hút hồn ma. Bằng cách trên mà hung thủ mới có thể lấy đi hồn ma của cậu vào các điều tra tại hiện trường, kết quả khám nghiệm tử thi, kết quả từ phòng thực nghiệm đã loại bỏ khả năng nạn nhân bị sát hại. Kết luận nạn nhân tử vong do ngạt tình dục Sexual asphyxia. Vì những lý do sauHiện trường là tại nhà riêng của nạn nhân, cha mẹ đi làm xa rất ít khi về nhà. Đa phần nạn nhân sống một nhân là một học sinh cấp 2, tính cách hướng nhân thích mặc quần áo nữ. Cha mẹ nạn nhân cũng biết rõ. Trước đó không lâu, họ bắt gặp nạn nhân lấy quần áo của chị họ để mặt. Tại hiện trường vụ án, cậu bé cũng mặc chiếc váy đỏ và có độn ngực ngọn nến trên giường và vết nến nhỏ giọt trên áo tắm cho thấy nạn nhân có xu hướng tự ngược đãi bản thức buộc dây rất đặc biệt, có nhiều nút thắt, còn treo quả cân. Đặc điểm cơ bản về các trường hợp ngạt thở tình dục có tính tự ngược nghiệm tử thi cho thấy nạn nhân do ngạt thở và tìm thấy mẫu tinh dịch của nạn nhân trên tư thế của nạn nhân làm hạn chế hoạt động của lồng ngực. Giảm khả năng hô hấp của phổi và ảnh hưởng đến hệ thống tuần hoàn. Hoạt động đưa máu vào tĩnh mạch bị nghẽn gây ra hiện tượng ngạt dịch Thủy Tuyết Dung
Truyền thuyết đô thị còn gọi là truyền thuyết thành thị, truyền thuyết thời hiện đại; tiếng Anh urban legend, urban myth, urban tale, contemporary legend, urban folklore là một hình thức văn hóa dân gian thời hiện đại, bao gồm những truyện kể mà người kể chúng có thể tin hoặc không tin là có thật.[1] Cũng giống như các truyện dân gian và truyện thần thoại khác, mô tả về những truyền thuyết đô thị không nói lên điều gì về tính xác thực của những câu chuyện đó mà chỉ đơn thuần nói lên rằng những truyện kể ấy lưu hành trong xã hội, tam sao thất bản qua thời gian và chứa đựng trong mình những ý nghĩa đã thúc đẩy cộng đồng bảo tồn và truyền bá em mắt đen, một trong những truyền thuyết thành thị nổi tiếng nhất trên thế được gọi là "truyền thuyết đô thị" nhưng không nhất thiết chúng phải bắt nguồn từ khu vực đô thị. Cách gọi này thực ra dùng để phân biệt với những truyện kể dân gian truyền thống đã có từ trước thời công nghiệp hóa. Vì nguyên do này mà các nhà xã hội học và nhà nghiên cứu văn hóa dân gian thích dùng thuật ngữ "truyền thuyết hiện đại" hơn. Thỉnh thoảng những truyện này được lặp đi lặp lại trên các bản tin thời sự và trong những năm gần đây còn được phát tán qua thư điện tử và mạng xã hội. Mọi người thường tuyên bố rằng những truyện này đã xảy ra với "bạn của bạn họ".Một số truyền thuyết đô thị đã lưu truyền nhiều năm mà chỉ thay đổi chút ít cho hợp với từng vùng. Những truyền thuyết gần đây có xu hướng lấy bối cảnh hiện đại như câu chuyện kể về những người bị bắt cóc, chuốc thuốc mê và khi tỉnh dậy thì phát hiện mình đã bị cướp đi một quả thận.[2]Nguồn gốc và cấu trúcThuật ngữ "truyền thuyết đô thị" urban legend đã xuất hiện trên các ấn phẩm tiếng Anh ít nhất là từ năm 1968.[3] Giáo sư tiếng Anh Jan Harold Brunvand ở Đại học Utah, Mỹ đưa thuật ngữ này đến với công chúng trong loạt sách bán chạy xuất bản năm 1981. Ông dùng tập sách sưu tập các truyện kể có nhan đề The Vanishing Hitchhiker American Urban Legends & Their Meanings 1981 để nói lên hai điều thứ nhất, truyền thuyết và văn hóa dân gian không chỉ có ở duy nhất các xã hội được gọi là sơ khai hay truyền thống; thứ hai, một người có thể học được nhiều thứ về văn hóa đô thị và văn hóa hiện đại thông qua nghiên cứu các truyền thuyết truyền thuyết đô thị được đóng khung thành những truyện cổ tích với cốt truyện và nhân vật. Tính hấp dẫn của một truyền thuyết đô thị nằm ở các yếu tố bí ẩn, kinh dị, đáng sợ hay hài hước. Thường thì chúng là những truyện kể mang tính gợi sự cảnh giác.[4] Một vài truyền thuyết là những truyện kể đạo đức lấy hình tượng ai đó thường là đứa trẻ ngỗ ngược, cuối cùng kết thúc trong rắc rối, đau đớn hay chết chóc.[4]Truyền bá và niềm tinCũng như các truyền thuyết và thần thoại khác, khó mà truy được nguồn gốc của các truyền thuyết đô thị. Người kể chuyện có thể tuyên bố rằng chuyện ấy đã xảy ra với một người bạn, mục đích là nhằm cá nhân hóa và làm tăng tính thuyết phục của câu chuyện.[1] Nhiều truyền thuyết miêu tả những tội ác kinh hoàng hoặc những tình huống có khả năng gây ảnh hưởng đến nhiều người. Bất cứ ai tin vào những truyền thuyết này có lẽ sẽ cảm thấy cần phải cảnh báo cho những người thân yêu được biết. Không hiếm trường hợp mà các hãng thông tấn, ban giám hiệu trường học hoặc ngay cả sở cảnh sát đã ra cảnh báo về các mối đe dọa này.[5] Một ví dụ là truyền thuyết "Tắt đèn" "Lights Out", có nội dung kể rằng các tên du đãng đường phố sẽ chạy ô tô mà không mở đèn cho đến khi gặp một người lái xe nào đó đáp lại bằng cách nhá đèn, và rồi thì băng đảng đó sẽ yêu cầu một thành viên mới gia nhập phải giết chết người lái xe đó nhằm "ra mắt" băng đảng.[6] Sở cứu hỏa quận Nassau, Florida, Mỹ sau khi nhận được một bản fax chứa truyện này đã chuyển tiếp nó đến cảnh sát quận và rồi sau đó nó được gửi đến tất cả các sở cảnh sát khác. Thậm chí Bộ trưởng Bộ Quốc phòng Canada còn ra cảnh báo an ninh khẩn cấp đến tất cả các nghị sĩ ở Ontario.[6]Nhiều truyền thuyết đô thị thực ra là những trò đùa được thêm thắt và được kể như thể chúng có thật.[7] Truyền thuyết thường có một hoặc nhiều đặc điểm như được kể lại nhân danh một nhân chứng khác, thường được kể là "bạn tôi kể tôi nghe" mặc dù không bao giờ biết rõ danh tính đầy đủ của "người bạn" đó[8]; chứa đựng những cảnh báo đáng sợ nhằm đánh động những người ít lưu tâm đến lời khuyên hoặc bài học chứa trong truyện nhiều lá thư điện tử lừa đảo thường chứa đựng yếu tố này. Dấu hiệu để phân biệt các truyền thuyết đô thị không có thực này đó là sự thiếu vắng thông tin cụ thể liên quan đến vụ việc, chẳng hạn thiếu tên, ngày tháng, địa điểm và các thông tin tương một ít truyền thuyết đô thị chứa đựng một mức độ hợp lý nhất định, chẳng hạn chuyện một kẻ giết người hàng loạt trốn ở ghế sau của xe ô tô. Từ thập niên 1970 có những lời đồn đại rằng công ty Procter & Gamble có liên quan đến những kẻ thờ quỷ Sa tăng, căn cứ trên những chi tiết vẽ trên biểu trưng có từ thế kỉ 19 của công ty. Lời đồn này nghiêm trọng đến mức công ty phải bỏ biểu trưng này.[9]Các truyền thuyết đã được dẫn chứngInternet là môi trường thuận lợi để phát tán truyền thuyết đô thị nhưng cũng là nơi vạch trần chúng.[10] Trên mạng có những nhóm người thảo luận, truy dấu vết và phân tích các truyền thuyết này. Trước đây Bộ Năng lượng Mỹ có một dịch vụ gọi là Hoaxbusters chuyên vạch trần các truyền thuyết và trò lừa được lan truyền trên số chương trình truyền hình lấy nội dung là các truyền thuyết đô thị và hé lộ những điểm có thật trong các truyền thuyết này. Từ năm 2004, Discovery Channel có chương trình MythBusters có nội dung là các thí nghiệm được tiến hành theo phương pháp khoa học nhằm chứng minh truyền thuyết đô thị nào đó là đúng hay sai. Từ 1992 đến 1998, mục "Cuối tuần" của báo The Guardian có phần minh họa các truyền thuyết đô thị với nội dung rút từ bốn cuốn sách Urban Myths, The Return Of Urban Myths, Urban Myths Unplugged và Now! That's What I Call Urban Myths. Nhà văn người Anh Tony Barrell là nhà sưu tầm các truyền thuyết đô thị và đưa nhiều trong số đó lên báo The Sunday thuyết đô thị trên InternetTruyền thuyết đô thị trên Internet là những mẩu truyện dân gian phát tán qua Internet, thông quan Usenet hoặc thư điện tử,[11] mạng xã hình sựĐây là những truyền thuyết nói về tội phạm lan truyền trên Internet có mang tính hoang đường hoặc thổi phồng, bóp méo sự thật.[12][13]Thư điện tử "Bị ám"Loại này là các thư điện tử có nội dung yêu cầu người đọc sao chép lại nó và gửi đến những người khác, nếu không người đọc sẽ gặp chuyện bất hạnh. Nổi tiếng nhất trong lớp truyện loại này là câu truyện về bức ảnh "Smile Dog"[14]Cảnh báo virus và malware giảLoại này thường hay lừa người đọc, nó chủ yếu về những nguy cơ không có thật đối với máy vi tính của họ, thường được phát tán qua thư điện tử, Internet.[11]Dùng trong marketingCó trường hợp thủ thuật dùng Internet để lan truyền tin đồn đã được ngành marketing sử dụng, chẳng hạn bộ phim kinh phí thấp The Blair Witch Project cố tuyên truyền rằng mình là một phim kể về một truyền thuyết đô thị có thật, song sự thật đó chỉ là truyện hư cấu.[15]Tham khảo^ a b Brunvand 2002, tr. 423^ Mikkelson, Barbara ngày 12 tháng 3 năm 2008. “ Thief”. Urban Legends Reference Pages. Truy cập ngày 30 tháng 6 năm 2010.^ Oxford English Dictionary, ấn bản 2, 1989, mục từ "urban legend," trích R. M. Dorson trong T. P. Coffin, Our Living Traditions, xiv. 166 1968. Xem thêm William B. Edgerton, The Ghost in Search of Help for a Dying Man, Journal of the Folklore Institute, tập 5, số 1. các trang 31, 38 và 41 1968.^ a b Elissa Michele Zacher ngày 18 tháng 7 năm 2010. “Urban legends Modern morality tales”. The Epoch Times. Bản gốc lưu trữ ngày 24 tháng 7 năm 2010. Truy cập ngày 18 tháng 6 năm 2014. ^ Gross, Dave. “The "Blue Star" LSD Tattoo Urban Legend Page”. the Lycaeum Drug Archives. Bản gốc lưu trữ ngày 18 tháng 7 năm 2011. Truy cập ngày 29 tháng 8 năm 2010.^ a b Mikkelson, Barbara ngày 8 tháng 12 năm 2008. “ Flashing Headlights Gang Initiation”. Urban Legends Reference Pages. Truy cập ngày 28 tháng 8 năm 2010.^ Brunvand 2002, tr. 223^ “Heard the one about...”. BBC News. ngày 27 tháng 10 năm 2006. Truy cập ngày 28 tháng 3 năm 2010.^ Brunvand 2002, tr. 333^ Donovan 2004, tr. 129^ a b Chris Frost, 2000..Tales on the Internet making it up as you go along, Aslib Proceedings, Vol. 52 Iss 1, - 10^ Pamela Donovan, No Way of Knowing Crime, Urban Legends, and the Internet Psychology Press, 2004^ Pamela Donovan, Crime legends in a new medium Fact, fiction and loss of authority, Theoretical Criminology; vol. 6 no. 2; May 2002; Pp. 189-215^ “Chain Linked”. Truy cập ngày 21 tháng 11 năm 2012.^ J. P. Telotte, "The Blair Witch Project Project Film and the Internet", Film Quarterly, tập 54, số 3; xuân 2001, tr. 32-39Tài liệuJan Harold Brunvand 2002. Encyclopedia of Urban Legends. New York City W. W. Norton & Company. ISBN Donovan 2004. No Way of Knowing Crime, Urban Legends, and the Internet. New York City Routledge. ISBN kết ngoàiSnopes - Urban Legends Reference PagesThe AFU And Urban Legends Archive Lưu trữ 2006-02-06 tại Wayback MachineUrban Legends trên DMOZ
Quảng cáo đường sắt Quảng Cửu ở HongKong năm 1993 Đây chắc có lẽ là chuyện ma có số lượng người tận mắt nhìn thấy cao nhất. Một vị đạo diễn nửa đêm xem lại một đoạn phim ngày xưa chiếu lại trên TV, phát hiện trong đoạn phim quảng cáo có hình ảnh kì lạ bảy đứa trẻ khoác vai nhau chơi trò nối xe lửa, cuối đoàn xe bỗng đưng có thêm một đứa trẻ thứ 8, sau đó không lâu, đứa trẻ thứ 7 – người được đứa trẻ thứ 8 khoác vai – đã qua đời một cách vô cùng đột ngột. Đoạn phim quảng cáo này ngay sau đó đã bị cấm chiếu, những sự việc quái lạ ấy vẫn làm truyền thông thời bấy giờ xôn xao một thời gian dài. Theo báo chí và những người từng tham gia sản xuất đoạn phim quảng cáo này nói, lúc ấy có tổng cộng 7 đứa trẻ tham gia quay phim, thế nhưng những người từng xem qua đoạn phim đều chắc chắn mình nhìn thấy ít nhất là 8 đứa trẻ và nhiều nhất là 9 đứa trẻ. Trong đoạn phim cậu bé thứ nhất là nam chính, đội nón ca-rô, mặc áo đỏ, quần hồng, đi giày đen. Cô bé thứ 2 nữ chính, hơi lùn, cột tóc hai bím, mặc áo kẻ ô màu xanh bụi, cổ tròn. Cậu bé thứ 3 có tai hơi to, mặc áo xám cổ tròn. Cô bé thứ 4, hơi cao, cột tóc hai bím, mặc áo trắng, váy xanh bụi. Cậu bé thứ 5, mặc áo đen, chỉ xuất hiện 1 cảnh duy nhất. Cậu bé thứ 6 vóc người mập mạp, đội nón kẻ ô. Cô bé thứ 7 thắt bím một chùm, đầu cài hoa, mặc áo trắng, quần trắng dài. Cậu bé thứ 8 đội nón, mặc áo vàng, quần đùi có đai màu sẫm. Chuyến xe buýt đường 375 ở Bắc Kinh năm 1995 Hiện giờ chiếc xe buýt mang số 375 đã thay đổi tuyến đường thành cửa cung phía bắc đến cửa Tây. Ngay từ đầu nó đi tuyến đường 333, sau đó đổi sang 330, cuối cùng mới đổi thành đường 375 như trong bài viết. Ngày 14/11/1995 giữa đêm khuya, không trăng không sao, trời rét lạnh. Một chiếc xe buýt chậm rãi ra khỏi bến xe ở Viên Minh Viên, và dừng lại ở trạm dừng phía cửa nam của Viên Minh Viên, đây là chuyến xe buýt cuối cùng của ngày hôm đó. Trên xe chỉ có một bác tài xế lớn tuổi, một cô gái bán vé trẻ trung, xe dừng lại mở cửa ra, bốn hành khách bước lên, đó là một đôi vợ chồng trẻ, một cụ bà lớn tuổi cộng thêm một cậu nhóc nhỏ. Sau khi lên xe, hai vợ chồng trẻ ngồi hàng ghế ngay sau bác tài tỏ ra khá thân mật với nhau, cậu nhóc và bà lão thì lần lượt ngồi ở hàng ghế đơn hàng sát cửa ra vào. Thấy khách đã ngồi ổn định hết, bác tài mới bắt đầu lái xe đi về trạm Hương Sơn. Đêm ngày càng lạnh và yên tĩnh hơn, bên tai chỉ còn nghe được tiếng máy nổ, trên đường vắng tanh chẳng có lấy một bóng xe. Trời đêm Bắc Kinh vốn đã cực kì rất lạnh, trên đoạn đường vắng thế này lại càng lạnh lẽo. Xe tiếp tục đi qua thêm hai trạm nữa, vừa qua khỏi trạm cửa cung phía Bắc khoảng 300m, các hành khách đột nhiên nghe tiếng bác tài la mắng “Mẹ nó, ngày quỷ quái gì thế này, còn chẳng thèm vào trạm đứng đợi.” Bấy giờ mọi người mới nhìn thấy, đằng trước có hai bóng người đang quắc tay gọi xe. Cô gái bán vé thấy vậy bèn nói “Cứ dừng xe lại đi chú! Ngoài đó lạnh lắm, xe này lại còn là chuyến cuối nữa.” Bác tài dừng xe, hai người khách bước lên xe, lúc này mọi người mới nhận ra là còn một người nữa, tóc tai bù xù, được hai người còn lại đỡ lên. Sau khi lên xe, cả ba đi thẳng xuống hàng ghế cuối cùng, ngồi im không nói không rằng, người tóc tai bù xù thì luôn cuối gầm mặt. Lạ là cả ba người này đều mặc quan phục thời nhà Thanh, sắc mặt thì trắng bệnh đến bất thường. Ai nấy nhìn đều hoảng hồn, chỉ có bác tài vẫn chuyên tâm lái xe đi tiếp. Cô bán vé thấy mọi người e ngại, bèn lên tiếng trấn an “Mọi người đừng sợ, chắc họ vừa quay phim cổ trang xong, uống nhiều quá nên quên thay đồ thôi.” Mọi người nghe cô gái nói vậy cũng bình tĩnh hơn. Chỉ có bà cụ vẫn thi thoảng lại quay đầu, sắc mặt nghiêm túc nhìn ba người khách mới lên. Xe đi thêm ba bốn trạm nữa, đường phố vẫn im lặng như cũ, gió thì ngày càng lớn hơn. Lúc này đã không còn hành khách nào đón xe nữa, đôi vợ chồng trẻ cũng xuống xe từ trạm trước; lái xe thì đang nói chuyện với cô bán vé. Đột nhiên, bà cụ đứng lên nhào lại đánh cậu nhóc như điên, miệng la lối bảo cậu nhóc này đã trộm tiền của mình. Cậu nhóc nóng nảy, đứng phắt dậy mắng bà cụ “Bà lớn vậy rồi sao còn nói dối hại người ta chứ!” Bà cụ không thèm đáp trả, chỉ vươn tay tóm chặt áo cậu nhóc không chịu buông. Cậu nhóc xoay tới xoay lui hoài cũng không thoát được, một lúc sau, bà cụ mới nói “Đằng trước là đồn công an, chúng ta tới đó nhờ phân xử.” Cậu nhóc nghe vậy cũng hất cằm đáp “Đi thì đi, ai thèm sợ!” Bác tài chỉ đành dừng lại thả cả hai xuống, xe buýt bừa khuất khỏi tầm mắt, bà cụ thở phào một tiếng, cậu nhóc đứng bên cạnh thì la lối, bực dọc “Đồn cảnh sát ở đâu chứ?”. Lúc này bà cụ gõ đầu cậu nhóc một cái nói “Bà vừa cứu mạng mày đấy.” Cậu nhóc không rõ hỏi lại “Bà cứu mạng tôi hồi nào, tôi còn đang yên đang lành đây mà.” Lúc này bà lão mới toát mồ hôi kể lại Hoá ra từ lúc ba người khách kia đi lên xe bà đã thấy có gì đó là lạ, nên thường xuyên quay đầu nhìn cả ba, không biết là do may mắn hay là trời phù hộ, trong một lần quay đầu nhìn lại, bà cụ vô tình thấy gió thổi qua, tốc tà áo trước của một trong ba người nọ lên, đáng sợ là đằng sau vạt áo ấy không hề có chân. Bà biết ngay cả ba không phải là người, bèn tìm cớ kéo cậu nhóc xuống xe. Sau khi nghe bà cụ kể lại chuyện, cậu nhóc vội vàng gọi điện báo cảnh sát. Lúc đầu cảnh sát không chịu tin tưởng, cho rằng hai người đang bịa chuyện. Đến sáng ngày hôm sau, cảnh sát lại nhận được tin báo án rằng chuyến xe cuối cùng đi từ Viên Minh Viên đến Hương Sơn của họ đã mất tích, cùng với đó còn có tài xế và cô bán vé. Nhận thấy cả hai chuyện có quan hệ với nhau, cảnh sát lập tức tìm tới bà cụ và cậu bé đã báo án hôm qua để điều tra thêm. Ngày thứ ba, ở đập nước cách Hương Sơn hơn 100km, cảnh sát tìm được chiếc xe buýt mất tích và ba cái xác đã hư thối nghiêm trọng. Cảnh sát triển khai điều tra và đưa ra ba điểm đáng ngờ Một, xe buýt bình thường không thể nào chạy xa như vậy chỉ trong một ngày, thứ đựng trong bình xăng xe không phải xăng mà là máu tươi. Hai, chỉ trong vòng 2 ngày, thi thể không thể nào hư thối nghiêm trọng đến thế, cho dù là vào mùa hè nắng nóng oi bức. Ba, cảnh sát đã kiểm tra toàn bộ camera quan sát trên các tuyền đường, nhưng không hề thấy sự hiện diện của chiếc xe buýt. Bà lão mặt mèo ở Cáp Nhĩ Tân Đồn rằng ở khu Đạo Ngoại, Cáp Nhĩ Tân có một bà lão sống cùng con dâu, sau một lần tranh chấp với con dâu, bà đã thắt cổ tự sát, con cháu ai nấy đều đâu lòng chuẩn bị tang sự cho bà. Khi còn sống bà có nuôi một con mèo, hôm đám tang, chú mèo đột nhiên nhảy lên thi thể bà lão đứng một lúc mới chịu nhảy xuống đất. Ngay khi chú mèo vừa đáp xuống đất, thi thể bà lão bật dậy, nửa bên mặt của bà lão là mặt người bình thường, nửa bên còn lại thì là mặt mèo. Con cháu bà lão thấy cảnh này sợ chết khiếp, chạy tán loạn la hét khắp nơi rằng mẹ mình sống lại. Sau khi bật dậy, bà lão bắt đầu nhảy nhót chung quanh hệt như một chú mèo, thậm chí còn dùng móng tay cào và tấn công những người có mặt. Điều lạ là tối đó cả thôn không có lấy một tiếng chó sủa hay một tiếng động vật nào cả, người ta chỉ nghe được tiếng la hét và gào khóc chỗ đám tang bà cụ. Chuyện này xảy ra vào khoảng năm 1995-1996, không ai còn nhớ rõ cụ thể là lúc nào, chỉ biết lúc ấy không thiếu người đến dự đám tang và hàng xóm chung quanh đều trong thấy cảnh này. Lúc ban đầu người ta đồn sau khi sống lại bà cụ thích ăn thịt người, đặc biệt là trẻ con, rồi dần dà câu chuyện càng lan càng xa, các trường tiểu học quanh vùng còn tổ chức họp phụ huynh để thông báo về việc đưa đón học sinh, đồng thời yêu cầu các học sinh khi đi học phải cột dây đỏ vào tay dây đỏ có công dụng trừ tà. Tin nhắn ghi âm trước vụ rơi máy bay 5-25 năm 2002 7 ngày trước khi chuyến bay tử thần này xảy ra, ở Bình Đông, Đài Loan có người từng tuyên bố mình nhận được một bản ghi âm thần bí, 1 phút cuối trong đoạn ghi âm chỉ có tiếng người đàn ông đang khóc nức nở và tiếng sóng biển. Toàn bộ đoạn ghi âm chỉ có tiếng báo giờ, tiếng khóc nức nở và tiếng la hét, quát hỏi “tại sao”, “tại sao”, sau đó là tiếng sóng biển, cuối cùng là giọng thều thào của một người nam. Ngay sau khi vụ tai nạn xảy ra, người này đã công bố đoạn ghi âm lên mạng, tin tức nhanh chóng lan truyền khắp Đài Loan, cuối cùng có một người đã liên lạc với người giữ đoạn ghi âm, nói rằng giọng nam trong đoạn ghi âm là của cha bạn mình – một nạn nhân đã qua đời trong chuyến bay tử thần. Vụ án cậu bé áo đỏ ở Trùng Khánh Khi nông dân Khuông Kỷ Lục 54 tuổi từ Giang Bắc chạy về nhà mình ở Ba Nam để đưa tiền sinh hoạt phí cho con, thì phát hiện cửa nhà khoá chặt, ông đành đi vào bằng cửa sau. Ngay khi vào nhà, ông nhìn thấy một cảnh tượng vô cùng đáng sợ Con trai ông mặc váy màu đỏ, hai tay, hai chân đều bị trói lại, chân còn đeo quả tạ, tay bị cột cao trên xà nhà, người đã chết từ lâu. Điều lạ rằng cậu bé không hề có dấu hiếu bị treo cổ hay siết cổ, người thì mặc áo tắm, đầu bị trùm áo đỏ. Ngay khi tin tức truyền ra, không ít người cho rằng, rất có thể hung thủ đã bắt trói cậu bé, cho cậu bé mặc vào áo đỏ để khoá hồn, đeo tạ để giữ hồn lại, sau đó giết chết cậu bé, rồi dùng kim phân hồn đâm vào đầu cậu bé, nhằm rút sạch linh hồn cậu bé để luyện tà thuật. Tuy nhiên phía cảnh sát lại kết luận rằng cậu bé chết vì bị ngạt thở tình dục, nguyên nhân là vì hiện trường xảy ra vụ án là ở không gian kín, riêng tư, không có người lạ, nạn nhân tính tình nội hướng, có sở thích mặc đồ nữ, sau khi phân tích hiện trường cảnh sát cho rằng nạn nhân có khuynh hướng tự ngược đãi bản thân. Bạn đọc có thể đọc chi tiết vụ án này ở đây.
Lượt xem bài đăng 37,486 Luôn luôn thú vị khi tìm hiểu về các sự kiện lịch sử ở Trung Quốc, vì đất nước này có một lịch sử vô cùng lâu đời. Ngoài lịch sử được ghi lại chính thức như phim tài liệu hoặc sách, việc tìm hiểu lịch sử truyền miệng cũng là một việc làm sâu sắc. Lịch sử truyền miệng thường mang hình thức của các truyền thuyết đô thị. Mọi người đã nói về nó, và cuộc trò chuyện của họ đã truyền qua nhiều thế hệ. Sau đó, nó trở thành kiến thức quan trọng giúp chúng ta hiểu cách các cá nhân và cộng đồng đã trải qua các lực lượng của lịch sử. Lịch sử truyền miệng ở Trung Quốc cũng mang hình thức của các truyền thuyết đô thị. Hầu hết các truyền thuyết đô thị Trung Quốc đều rất viển vông. Chúng nặng về khía cạnh huyền thoại hơn là cơ sở thực tế. Tuy nhiên, chúng vẫn rất hữu ích cho mọi người trong việc tìm hiểu lịch sử và truyền thống của Trung Quốc. Những câu chuyện cũ này cũng mang lại những giá trị thời xưa. Ngoài ra, truyền thuyết đô thị ở Trung Quốc rất mang tính khu vực - thực tế là Trung Quốc là một quốc gia rộng lớn đã tạo cho người phương Bắc và người phương Nam những phong tục tập quán khác nhau. Blog này sẽ giới thiệu cho bạn 6 truyền thuyết đô thị hàng đầu ở Trung Quốc. Nó phân loại những câu chuyện này dựa trên thành phố xuất xứ và nếu có thể, các dữ kiện liên quan và lịch sử đằng sau câu chuyện sẽ được thêm vào để giúp bạn hiểu rõ hơn về bối cảnh. Bạn có thể thấy một số câu chuyện đáng sợ, mặc dù nỗ lực tốt nhất để làm cho chúng ít đáng sợ nhất đã được sử dụng. Bắt đầu nào! Là thành phố thủ đô của Trung Quốc, Bắc Kinh có lịch sử hơn 3000 năm. Nó đã từng là kinh đô của năm triều đại Liêu 916-1125, Tấn 1115-1234, Nguyên 1271-1368, Minh 1368-1644 và gần đây nhất là Thanh 1644-1912. Sau khi nước CHND Trung Hoa thành lập, xã hội hiện đại đã gặp phải nhiều bí ẩn xa xưa do người Trung Quốc cổ đại để lại ở đây. Quá nhiều truyền thuyết đô thị ở Trung Quốc xảy ra ở đây; Tôi chỉ có thể chọn một số cái thú vị cho bạn. 1 Hình tượng trưng về thỏ Chú thỏ không tên vẽ nguệch ngoạc trên đường phố Bắc Kinh, Trung Quốc. Ghi có vào tài khoản chính thức của Wechat bằng cách lang thang. Theo những người dân địa phương sống ở Bắc Kinh, bức vẽ nguệch ngoạc hình con thỏ này có ở khắp mọi nơi trên đường phố. Một ngày nọ, mọi người phát hiện ra chúng mà không để ý khi nào hoặc ai đã tạo ra những bức vẽ này. Sau khi chú ý đến chú thỏ này, một số người tò mò đã đi thực tế để xem bất kỳ hình mẫu hoặc quy tắc nào về vị trí của chú thỏ. Tuy nhiên, không may mắn, họ tìm thấy nó trên tất cả mọi thứ cửa nhà vệ sinh, biển báo giao thông, tường ngẫu nhiên, hộp đồng hồ điện, bảng thông báo của cảnh sát, cửa và hàng rào hộ gia đình địa phương, cột nhà hàng… Không có quy tắc nhất định hoặc khuôn mẫu địa lý. Ngoài ra, giống như mọi bức vẽ nguệch ngoạc khác, ai đó đã tạo ra những chú thỏ này chỉ trong một đêm. Cũng không có nhân chứng. Mọi người bắt đầu đoán ý nghĩa đằng sau nó. Nhưng họ không thể đào sâu hơn nữa với một con thỏ đơn giản với nụ cười. Khi không có sự thật, tin đồn lan nhanh. Một số người nghĩ rằng thỏ là một biểu tượng tôn giáo, giống như Nhà thờ của quái vật mì spaghetti bay. Một số người nghĩ rằng chỉ có những người phương Tây nổi loạn mới làm điều này; họ tin rằng một người đàn ông Anh đã tạo ra con thỏ. Họ tuyên bố một tài khoản Instagram tôi sẽ không tiết lộ tài khoản đó vì lo ngại về quyền riêng tư là của anh ấy, nhưng phong cách nghệ thuật và quốc tịch của tài khoản đó khác xa với những gì họ nghĩ. Ngoài ra, có người nói rằng con thỏ thuộc về ZATOI, một tổ chức vẽ nguệch ngoạc. Nhưng không có bằng chứng nào chứng minh điều đó. Ngày nay, cũng giống như hầu hết các truyền thuyết đô thị, trường hợp này vẫn chưa được giải quyết. Nhiều thanh niên địa phương bắt chước phong cách nghệ thuật của chú thỏ này và vẽ nó trên khắp thành phố. Không ai biết chính xác ai là người nắm giữ tài khoản của chú thỏ này, nhưng bức vẽ nguệch ngoạc mang đến một khái niệm hiện đại về một thành phố 3000 năm tuổi. 2 Tuyến xe buýt 375 Truyền thuyết đô thị này là một huyền thoại đáng sợ. Nó từng là mốt thời thượng trên mạng xã hội ở Trung Quốc trong giai đoạn 2008-2010. Câu chuyện diễn ra như thế này Một thanh niên và một phụ nữ lớn tuổi đang đợi xe buýt 375 tại trạm dừng Xizhimen. Đó là một đêm mùa đông lạnh giá, khoảng 10-11 giờ đêm. Không có nhiều người vẫn còn lang thang quanh khu vực đó vì trời đóng băng vào ban đêm ở miền Bắc Trung Quốc. Chẳng bao lâu, xe buýt đã đến. Trên xe chỉ có hai người tài xế và nhân viên bán vé xe buýt. Chàng thanh niên và bà cụ lên xe. Một lúc sau, xe buýt đến điểm dừng tiếp theo. Ba người mặc áo choàng dài cũng lên xe. Đột nhiên, bà cụ mất bình tĩnh với người đàn ông trẻ tuổi, buộc tội anh ta lấy trộm ví của bà. Người bán hàng cố gắng ngăn cản cuộc ẩu đả nhưng bà cụ yêu cầu phải xuống xe cùng nam thanh niên để đến đồn cảnh sát càng sớm càng tốt. Chàng thanh niên bối rối, khó chịu nhưng cũng theo bà cụ xuống xe. Xe buýt đã đi xa. Anh hỏi bà cụ tại sao lại làm như vậy. Bà cụ nói “Ba người đó không phải là người! Họ mặc áo choàng dài để che chân - vì họ không thể đi lại như người sống. Tôi đã nhìn thấy chúng bay lơ lửng trên không trung! ” Ngày hôm sau, bến xe buýt tại Old Summer Palace đã thông báo tài xế và nhân viên bán hàng đã mất tích cho cảnh sát. Sau đó, cảnh sát phát hiện chiếc xe buýt đang đi đường vòng đến một vùng nông thôn gần Fragrant Hills. Chiếc xe buýt bị lộn ngược trong một rãnh nước. Người lái xe và nhân viên bán hàng đều đã chết, bị gãy cổ. Nhưng ba người áo dài đã không thấy đâu nữa. Không ai đã từng gặp lại họ. Sự thật đằng sau tuyến xe buýt 375 Hóa ra tuyến xe buýt 375 là một tin đồn, mặc dù có rất nhiều chi tiết trong trường hợp này. Trước hết, dưới sự điều tra của những người tò mò, tuyến xe buýt 375 hiện tại không đi đến bến xe buýt ở Old Summer Palace. Nó cũng không đi theo hướng của Fragrant Hills. Thứ hai, hai chuyến xe cuối tuyến 375 chạy vào ban đêm là 9 giờ tối và 10 giờ tối. Chắc chắn rằng xe buýt sẽ bị trễ, vì điểm dừng ở xa trung tâm thành phố. Sẽ không có giao thông. Một số phiên bản của truyền thuyết đô thị này cũng nói rằng vụ án xảy ra vào ngày 14 tháng 1995 năm 16 hoặc ngày 1995 tháng 14 năm 17. Tuy nhiên, các tờ báo hoặc bản tin từ ngày 1995 tháng XNUMX đến ngày XNUMX tháng XNUMX năm XNUMX ở Bắc Kinh không đề cập một từ nào về vụ tai nạn xe hơi này. Tin tức liên quan đến xe buýt duy nhất trong khung giờ này là ở Hồng Kông. 3 Tử Cấm Thành Mô hình Tử Cấm Thành nằm ở trung tâm của thành phố Bắc Kinh. Nó bao gồm một nhóm các cung điện nơi các hoàng đế từng sống. Những cung điện này cũng có một lịch sử khá lâu đời. Tử Cấm Thành bắt đầu phục vụ từ năm 1406 cho đến năm 1924 và trải qua hai triều đại và 24 vị hoàng đế. Vào năm 1925, chính phủ Trung Hoa Dân Quốc đã cải tạo nó và biến nó thành Bảo tàng Cung điện ngày nay. Rất nhiều khách du lịch đã đến thăm, và một số huyền thoại đô thị đang phát triển dưới bức tường. Luôn có những lời đồn đại xung quanh Tử Cấm Thành, vì nó rất bí ẩn đối với người dân thường ngày xưa và bây giờ. Bởi vì khi hoàng đế và hoàng gia vẫn sống bên trong cung điện, an ninh đã giữ những người ngẫu nhiên ra ngoài. Sau khi nó trở thành bảo tàng, an ninh một lần nữa giữ du khách ra ngoài để bảo vệ các tòa nhà và bộ sưu tập. Không ai biết những gì đang xảy ra bên trong các bức tường. Do đó, rất nhiều truyền thuyết đô thị bắt đầu trong các cung điện. Các Tinh linh Hộ mệnh của Cung điện Tác phẩm điêu khắc Sư tử hộ mệnh của Trung Quốc. Tín dụng cho 123RF. Vào thời cổ đại, người Trung Quốc nghĩ rằng một số sinh vật huyền thoại nhất định sẽ được bảo vệ và ban phước, chẳng hạn như rồng và sư tử Trung Quốc. Họ đã chạm khắc những động vật vào các tòa nhà, với mong muốn những linh hồn huyền thoại này có thể bảo vệ tòa nhà cũng như những người sống bên trong. Sư tử là con vật hộ mệnh phổ biến nhất trong văn hóa truyền thống của Trung Quốc. Có rất nhiều sư tử đá ngồi trước lối vào của mỗi cung điện. Người ta nói rằng, sau khi chính phủ xây dựng bảo tàng, một nhóm nhân viên bảo vệ đã đi tuần quanh các cung điện vào ban đêm. Một thành viên trong nhóm nhìn thấy một bóng đen đang nhanh chóng di chuyển giữa các hành lang. Cái bóng lớn, nhưng nó không tạo ra tiếng động. Anh ta đã báo cáo lại với lãnh đạo của họ. Cả đội hoảng sợ bỏ chạy, vì chuyện ma ám không phải là chuyện lạ trong Tử Cấm Thành. Ngày hôm sau, đội bảo vệ đã quay lại hiện trường. Họ phát hiện những con sư tử đá trước cung điện đã hoán đổi vị trí cho nhau. Ngoài ra, họ còn tìm thấy quả cầu đá dưới chân của nó trên mặt đất. Tất nhiên, đó là một tin đồn. Truyện được làm ra để xua đuổi những người có ý đồ xấu. Mặc dù dưới ý thức hệ cộng sản, người Trung Quốc đều là những người vô thần, họ vẫn bị ảnh hưởng nặng nề bởi những giá trị thần thoại cổ xưa. Cáp Nhĩ Tân là thành phố lớn thứ hai ở Đông Bắc Trung Quốc. Nó nổi tiếng với các kịch bản mùa đông tuyệt vời và di sản lịch sử của Nga. Những người sống ở Đông Bắc Trung Quốc rất tin tưởng vào Linh hồn của con vật, như tổ tiên của họ từng đi săn để kiếm sống. Không có nhiều huyền thoại đô thị ở Trung Quốc xảy ra ở đây, nhưng những truyền thuyết hiện có đó là đủ ngon. 4 Bà già mặt mèo Đây cũng là một điều đáng sợ. Theo Internet, vào năm 1995, một cụ bà đột tử khi đang đi mua sắm món ăn. Ở Đông Bắc Trung Quốc luôn có một câu nói rằng khi động vật đi ngang qua xác người mới chết, chúng có thể hồi sinh người chết. Người ta nói rằng một con mèo đang đi ngang qua khi người phụ nữ chết. Thế là khuôn mặt của cô nương biến thành nửa người nửa mèo. “Cô ấy” nhanh chóng bình phục và bỏ chạy trước sự chứng kiến của nhiều người, khiến họ bàng hoàng và sợ hãi. Tin đồn lan nhanh giữa các thị trấn. Trong khi đó, cảnh sát đã tiếp nhận một số trường hợp trẻ em mất tích. Mọi người cho biết những trường hợp này đều là do bà chủ mặt mèo. “Cô ấy” thích săn trẻ con vào ban đêm. Công nghệ hồi đó vẫn còn thiếu sót trong việc giải quyết các trường hợp trẻ em mất tích. Mọi người bắt đầu hoang mang về những vụ án chưa được giải quyết này. Chính quyền địa phương đã phải ban bố lệnh giới nghiêm từ hoàng hôn đến bình minh vì những lo ngại về an ninh. Sự thật đằng sau Bà già mặt mèo Đó là một tin đồn. Mọi thứ liên quan đến quý cô mặt mèo đều là nhân tạo. Trước hết, những người đã chết sẽ không bao giờ sống lại, ngay cả với công nghệ. Nhưng tin đồn đã khiến người dân hoang mang, và chính quyền địa phương đã nhận thấy điều đó. Nó đã được chiếu trên TV hồi đó, nhưng chương trình chỉ nhằm mục đích giải trí. Những vụ trẻ em mất tích là có thật, nhưng không có vụ nào liên quan đến bà chủ mặt mèo. Những trường hợp này liên quan đến tội phạm buôn người - buôn người từng gây phẫn nộ ở Trung Quốc, đặc biệt là ở các thành phố như Cáp Nhĩ Tân đóng vai trò là trung tâm kiểm soát biên giới. Tân Cương là một tỉnh lớn ở Tây Bắc Trung Quốc. Nó có các dân tộc và văn hóa đa dạng vì sự cổ xưa Con đường Tơ Lụa, liên kết Trung Quốc và Trung Đông. Di sản vẫn nằm trong các thành phố ốc đảo ở Hotan và Kashgar. Tân Cương có cảnh quan tuyệt đẹp của sa mạc và núi non; thành phố ốc đảo cũng đẹp. Vào khoảng thế kỷ thứ 2 trước Công nguyên, từng có một vương quốc tên là Loulan. Loulan thống trị sa mạc Lop Nur một thời gian, sau đó biến mất trong chiến tranh. Có rất nhiều bí ẩn nằm trong di sản Loulan. Tân Cương đóng góp rất nhiều vào truyền thuyết đô thị ở Trung Quốc. 5 "Zombies" trong sa mạc Lop Nur Lưu vực của sa mạc Lop Nur. Tín dụng cho Wikipedia. Trước Cách mạng Văn hóa 1966-1976, di sản Loulan đã được thành lập. Rất nhiều nhà thám hiểm đã đến đó để tìm kiếm kho báu. Thật không may, không ai trong số họ quay trở lại. Huyền thoại đô thị bắt đầu từ đây. Người dân địa phương tìm thấy tất cả họ lang thang trong sa mạc Lop Nur một cách vô mục đích như những thây ma cho đến khi họ không thể di chuyển được nữa. Báo cáo khám nghiệm tử thi của họ cho thấy tất cả họ đều có một loại thực vật không xác định trong dạ dày. Nhưng chính phủ đang tập trung vào Cách mạng Văn hóa; họ không chú ý nhiều đến những gì đang diễn ra ở sa mạc Lop Nur. Mãi đến những năm 1970, sau cách mạng, người ta mới thấy số người lang thang “zombie”Đang tăng lên một cách đáng kinh ngạc. Không ai biết những “thây ma” này đến từ đâu, vì phương tiện đi lại bị hạn chế trong cuộc cách mạng. Ngoài ra, không một con người nào có thể sống sót gần sa mạc. Các báo cáo khám nghiệm tử thi một lần nữa cho thấy tất cả họ đều ăn một loại thực vật không rõ nguồn gốc và chết vì một chất độc thần kinh nào đó. Chính phủ không muốn có một cuộc bạo động nữa ở Tây Bắc Trung Quốc sau khi họ kết thúc Cách mạng Văn hóa. Do đó, họ bí mật ném một quả bom hạt nhân vào sa mạc Lop Nur, giả vờ thử bom nhưng giết tất cả những "thây ma" trong sa mạc. Sự thật đằng sau "Zombies" trong sa mạc Lop Nur Tin đồn. Chính phủ Trung Quốc đã tiến hành một số cuộc thử nghiệm vũ khí trong những năm 1970 tại sa mạc Lop Nur. Tuy nhiên, không có loài thực vật nào có thể tồn tại trên sa mạc. Cũng không có bằng chứng thực tế nào về “thây ma”. Một lời giải thích hợp lý là người dân địa phương bị nhiễm chất thải phóng xạ vì vụ thử vũ khí hạt nhân ở khu vực đó. Các nạn nhân của vũ khí hạt nhân đều trông giống như thây ma vì da của họ sẽ rụng đi. Nhưng, nếu con người chết vì chất thải phóng xạ, họ hầu như không thể di chuyển. 6 Mặt dây chuyền Ngọc Song Ngư Bản đồ khái niệm về Mặt dây chuyền Ngọc Song Ngư. Tín dụng cho WorthPoint. Mọi truyền thuyết đô thị liên quan đến sa mạc Lop Nur và Vương quốc Loulan đều có liên quan đến mặt dây chuyền ngọc Song Ngư này. Người ta nói rằng viên ngọc bích đã được tìm thấy bên trong di sản Loulan. Tuy nhiên, không có ghi chép chính thức về việc khai quật mặt dây chuyền bằng ngọc bích này. Hình ảnh ở đây chỉ nhằm mục đích trang trí và nhìn thấu đáo. Tất cả những gì chúng ta có trên mạng là tin đồn. Năm 2009, một tin đồn về mặt dây chuyền ngọc bích của Song Ngư lan truyền trên mạng. Người ta nói rằng mặt dây chuyền bằng ngọc bích có liên kết chặt chẽ với những “thây ma” trong sa mạc. Trong những năm 1980, một nhóm các nhà khảo cổ đã đi vào sa mạc. Họ muốn tìm ra sự thật về những loài thực vật đó và chất độc thần kinh bí ẩn. Họ đã tìm thấy mặt dây chuyền ngọc bích của Song Ngư và mang nó về. Tuy nhiên, nhiều tháng sau, sau khi họ quay lại, nhà lãnh đạo cảm thấy có điều gì đó không ổn. Các đồng đội của anh ấy dường như hành động khác nhau, nhưng họ trông vẫn như thường lệ. Cuối cùng, người lãnh đạo phát hiện ra những “đồng đội” đó là bản sao của đồng đội thực sự của anh ta. Và những người đồng đội thực sự của anh ấy… vẫn còn ở trong sa mạc, có lẽ đã chết rồi. Câu chuyện nói rằng mặt dây chuyền hoạt động giống như một chiếc gương và một chiếc máy in. Nó có thể sao chép bất cứ thứ gì và tạo ra một bản sao được nhân đôi của thứ đó. Nó giải thích việc người lãnh đạo không nhận thấy đồng đội của mình không phải là những người giống nhau ngay từ đầu. Ngoài ra, nó giải thích rằng những "thây ma" đó đều được sao chép trên mặt dây chuyền. Sự thật đằng sau Mặt dây chuyền Ngọc Picese Đó là một tin đồn. Không ai tìm thấy mặt dây chuyền này ở bất cứ đâu. Một lần nữa, lời giải thích hợp lý là về vụ thử vũ khí hạt nhân. Như chúng ta đã biết, việc chứa chất phóng xạ có thể gây ra dị tật cho trẻ sơ sinh. Có khả năng đã có rất nhiều trẻ sơ sinh dị dạng, có thể là những cặp song sinh dính liền. Mọi người hồi đó không có đủ kiến thức để giải thích những cặp song sinh dính liền. Vì vậy, họ gọi những đứa trẻ này là “nhân bản” hoặc “bản sao”. Kết luận Mặc dù hầu hết các truyền thuyết đô thị ở Trung Quốc đều rùng rợn và đáng sợ, chúng hầu hết là nhân tạo. Tuy nhiên, có một số lý do lịch sử thực sự đằng sau mỗi tin đồn. Bây giờ chúng ta có thể thấy lịch sử được liên kết với lịch sử truyền miệng như thế nào huyền thoại đô thị. Việc hiểu được cộng đồng và cách mọi người suy nghĩ ở một quốc gia nhất định là điều có giá trị.
* * * 1. Sự kiện tâm linh ở Cố Cung năm 1992 Là một địa điểm thu hút khách du lịch, hàng ngày Tử Cấm Thành đón hàng nghìn lượt khách du lịch trong và ngoài nước nhưng không phải ai cũng biết Tử Cấm Thành còn ẩn chứa một mặt đáng sợ. Năm 1992 ở Tử Cấm Thành xảy ra một trận mưa dông. Chuyện kì lạ đã xảy ra, hình ảnh các thái giám và cung nữ trong trang phục nhà Thanh xuất hiện trước mặt các du khách. Hình ảnh này được khách du lịch chụp lại. Bức ảnh đã được chính quyền Trung Quốc tịch thu, những bức ảnh lưu truyền trên mạng đều là giả. Sau khi có được bằng chứng, các chuyên gia đã đưa ra lời giải thích khoa học. Các bức tường màu đỏ trong Tử Cấm Thành chứa một lượng lớn oxit sắt và sét tạo ra tia chớp dẫn điện xuống. Nếu có sét đánh xuống trùng hợp lúc đoàn thái giám và cung nữ đi ngang qua thì lúc này bức tường sẽ đóng vai trò như máy quay phim cỡ lớn quay lại toàn bộ cảnh tưởng này. Trong tương lai, nếu sét đánh xuống khu vực đó lần nữa thì hình ảnh lập tức xuất hiện giống như đang phát lại một đoạn video. Dù đã được giải thích theo khoa học nhưng vẫn khiến mọi người không thể tin được. Thực tế thì dinh thự nào cũng trải qua những hiện tượng khoa học không thể giải thích được. Trước giải phóng, Tử Cấm Thành là nơi nhiều người đã chết! Họ biến mất không lý do nhưng có một điểm chung là nếu sau khi chết vẫn có thể nhìn thấy xác thì xác chết sẽ không còn mặt mũi. Ghê rợn hơn là giếng nước trong Tử Cấm Thành. Khi bạn nhìn xuống vào ban ngày sẽ thấy một số đá và cỏ dại ở dưới đáy giếng. Nhưng mỗi khi bạn nhìn xuống sau 12 giờ đêm và ngày trăng rằm, bạn sẽ thấy đáy giếng là nước nhưng phản chiếu trong nước không phải khuôn mặt của bạn. 2. Cương Thi ở Thành Đô năm 1995 Những năm đầu sau khi sông Phù Nam được xây dựng lại đã có rất nhiều người nhảy sông tự sát tại đây. Nước sông không sâu và cũng không xiết nhưng có một số người không cẩn thận rơi xuống vẫn bị chết đuối. Sau đó ở Thành Đô liền lan truyền câu chuyện về Cương Thi sông Phù Nam. Điều này khiến cho đài truyền hình phải đích thân ra tay điều tra. Theo nguồn tin nội bộ đáng tin cậy vào thời điểm đó, những người rơi xuống không vì chết đuối. Sau khi được trục vớt, tất cả thi thể được phát hiện có những vết bỏng nặng trên cơ thể giống như bị thiêu chết. Các bộ phận liên quan cũng đã cử người đến điều tra. Nhưng điều tra không tìm ra được gì. Một dị bản khác kể rằng khoảng năm 1995. Những người sống ở Thành Đô sau năm 1980 sẽ rất rõ câu chuyện này Đội khảo cổ Thành Đô đào được 3 xác chết cổ của thời nhà Thanh gần chùa Vũ Châu. Do sai sót trong khâu giám sát, 3 xác chết cổ biến mất chỉ trong một đêm. Sau đó lại xuất hiện 5 con cương thi, đi khắp nơi cắn vào đầu người ta, ai bị cắn mà không chết thì trở thành thây ma. Cuối cùng phải điều động quân đội dùng máy phun lửa để thiêu chết đám cương thi. Ngoài ra, có người cho rằng đám cương thi đến từ hang động Cữu Lão ở núi Thanh Thành, bên trong hang động còn tìm được rất nhiều bộ xương. 3. Quỷ hút máu người ở Thượng Hải Có hai giả thuyết về vụ việc ma cà rồng ở Thượng Hải Một là, vào nửa cuối năm 1995 một viện nghiên cứu sinh hóa ở ngoại ô Thượng Hải có 1 nhà khoa học họ Lăng, ông ấy là nhà nghiên cứu được mời bởi Công ty TNHH Dược phẩm Viễn Diễm Bắc Kinh và một viện nghiên cứu do nước ngoài tài trợ ở Thượng Hải. Ông ấy đã lấy bằng Tiến sĩ tại Đức, rất có thực lực. Vì thất bại trong một cuộc thử nghiệm, khiến nhà sinh hóa học này phải dựa vào máu để tồn tại. Sau đó, quỷ hút máu thường đi ngang qua đường Tứ Bình để hút rất nhiều máu chuột, nhiều người cho rằng anh ta vốn không muốn giết người. Để bắt được người này, 2 người cảnh sát đã phải hy sinh và thi thể của họ đã bị hút hết máu. Lần cuối cùng quỷ hút máu người xuất hiện là ở công viên Hồng Khẩu. Những người sinh sau năm 80 ở Thượng Hải vẫn nhớ rõ thời điểm đó các lớp học đều treo đầy thánh giá, củ tỏi và vòng tay chữ thập. Giả thuyết này đáng tin cậy hơn. Hai là, một người được mệnh danh là "bà già ma cà rồng". Tương truyền rằng bà ta chuyên hút máu các nữ sinh mặc đồ đỏ. Khiến cho các bạn nữ trong lớp sợ hãi không dám mặc đồ đỏ, ngay cả khăn quàng đỏ cũng lập tức cởi ra sau khi kết thúc buổi tập thể dục sáng sớm. Đến cả vệ sinh cũng phải đi cùng nhau. Điều này khiến cho hiệu trưởng phải tổ chức cuộc họp để bác bỏ tin đồn. Nhưng điều kì lạ là mỗi ngày nhà trường đều sắp xếp các cô giáo tới kiểm tra nhà vệ sinh và người ngoài không được phép vào trường. Sau khi tan học các em phải được bố mẹ đến trường đón, các em không có bố mẹ đón thì đích thân giáo viên đưa các em về. Giả thuyết này không đáng tin cậy khi có lời đồn bảo rằng bà già hút máu người xuất phát từ đám cương thi ở Thành Đô năm 1995. 4. Sự kiện rồng rơi ở thành phố Dinh Khẩu năm 1934 Vào mùa hè năm 1934, tại Dinh Khẩu mưa liên tục, mưa lớn kéo dài hơn 40 ngày. Nước sông Liêu Hà tăng vọt, ao sậy ở bờ bắc sông Liêu Hà trở thành một đại dương, tôm cá nổi lềnh bềnh. Một mùi tanh nồng thoang thoảng trong không khí. Sau trận mưa lớn, người dân sống ở phía bắc sông Liêu Hà ngửi thấy mùi ôi thiu trong ao sậy nhưng họ vẫn không thể tìm ra nguyên nhân. Một hôm, một người đang chăm sóc ao sậy khi đang nhổ cây sậy thì vô cùng ngạc nhiên khi thấy trong ao có xác một con quái vật to lớn như rồng. Thấy hốt hoảng người này lập tức chạy về nhà và sau đó anh ta bị bệnh nặng. Một số người cao tuổi trong vùng kể lại, con quái vật này đã xuất hiện hai lần, lần đầu xuất hiện cách cửa biển 20 km. Vào lần đó, người dân tin rằng rồng từ trên trời rơi xuống là một điều may mắn. Để giúp cho con rồng bị mắc kẹt bay lên trời sớm nhất có thể, một số người đã dùng chiếu sậy để xây thành cái tháp và một số xách nước đổ lên con quái vật để tránh cơ thể con quái vật bị khô. Trong chùa, hàng ngày có nhiều người dân và nhà sư tổ chức lễ cầu nguyện, siêu độ cho đến vài ngày sau một trận mưa lớn kéo dài, con quái vật biến mất một cách bí ẩn. Tuy nhiên, hơn hai mươi ngày sau, con quái vật này lại xuất hiện một cách kỳ lạ lần thứ 2. Lần này nó xuất hiện ở đám lau sậy cách cửa sông Liêu Hà 10 km, lúc này nó không còn là một sinh vật sống nữa mà là một xác chết. Một phóng viên của tờ báo Thịnh Kinh lúc đó cũng đến phỏng vấn và gọi nó là "Thiên Long Giáng" hoặc "Cự Long".. đồng thời chụp lại ảnh. Kết quả là vào mùa hè năm 1934, những người hiếu kỳ từ ba tỉnh Đông Bắc đã đi tàu đến Dinh Khẩu để xem bộ xương của rồng. Kết quả là năm đó vé tàu đến và đi Dinh Khẩu cực kỳ khan hiếm và giá vé đã tăng lên. Tờ "Thịnh Kinh thời báo" vào ngày 12 tháng 8 năm 1934 đã ghi con vật này không chỉ có hai sừng trên đầu mà còn có bốn móng vuốt trên bụng. Tại nơi nó mắc cạn là một cái hố dài 17m, rộng 7-8m, trên thành của cái hố có những vết móng vuốt cào rất rõ ràng. Có những ghi chép tương tự trong "Biên niên sử thành phố Dinh Khẩu" và "Lịch sử Dinh Khẩu" cung cấp thêm một số thông tin về bộ xương của con rồng này đã được làm thành mẫu vật sau cuộc triển lãm và giao cho trường trung học thủy sản Dinh Khẩu. Vì thuộc vào thời kỳ Nhật Bản đô hộ Dinh Khẩu và người Nhật rất chú trọng đến những sinh vật không có thật trong lịch sử. Vì vậy, người đời thường có truyền thuyết cho rằng bộ xương rồng được kéo về Trường Xuân rồi Tân Kinh và cuối cùng được chuyển về Nhật Bản. Bên trên là ảnh bài báo về vụ rồng rơi ở Dinh Khẩu. Tuyển tập truyện kinh dị - linh dị Trung Quốc - Truyện Ngắn - Truyện Ma - Minh Hôn - Truyện Ngắn - Thủy Quỷ - Nghề Vớt Xác Trên Sông Hoàng Hà Chỉnh sửa cuối 24 Tháng tám 2021 10 truyền thuyết đô thị Trung Quốc P2 Người dịch Thủy Tuyết Dung 5. Bà lão mặt mèo năm 1995-1996 Một bà lão ở Cáp Nhĩ Tân đã cãi nhau với con dâu và treo cổ tự tử. Sau khi tự tử thì được liệm trong quan tài. Lúc này, một con mèo mướp do gia đình nuôi đã nhảy qua người bà. Bà già ngồi dậy với nửa khuôn mặt là người, nửa khuôn mặt là mèo. Sau khi bà lão sống dậy liền cào chết hàng xóm bên cạnh nhà. Dọa cho con trai bà hoảng sợ, anh ta vừa chạy vừa hét lên "Tử thi sống lại!". Người dân trong thôn ngủ rất sớm, ban đêm càng yên tĩnh, nhưng thật kì lạ, nếu ban đêm có người vừa chạy vừa la lớn tiếng thì chắc hẳn sẽ thu hút sự chú ý của đàn chó khiến chúng sủa lên. Nhưng tối nay lại không nghe tiếng chó sủa, chỉ nghe thấy tiếng rên sợ sệt của chúng. Đây là sự việc có thật xảy ra vào cuối thế kỷ trước, sử sách chính thống cũng ghi lại, nỗi kinh hoàng của toàn bộ sự việc có thể so sánh với phim kinh dị. Sau khi bà lão sống lại, người ta đồn rằng bà có sở thích ăn thịt người. Ban đầu, chuyện bà già muốn ăn thịt trẻ em chỉ là đồn thổi ở trong làng, nhiều người không tin, còn xem nó như chuyện cười. Tuy nhiên, không biết chuyện gì xảy ra mà tin đồn này dần dần lan ra các làng khác và có nhiều người bàn tán hơn. Sau đó, trường tiểu học địa phương đã tổ chức một cuộc họp phụ huynh đặc biệt cho sự kiện này và nội dung của cuộc họp 1. Học sinh phải đi học cùng nhau. 2. Học sinh phải thắt một sợi dây đỏ đến trường sợi dây đỏ có chức năng xua đuổi ma quỷ. Vì chưa tìm thấy bà cụ ăn thịt người khiến cho trẻ em ở Hắc Long Giang rất sợ hãi và không dám đến trường. Cuối cùng, có người nói rằng vụ việc bà cụ ăn thịt người gây chấn động đến chính quyền trung ương và sau đó quân đội đã được điều động. Quân đội đã tìm thấy bà cụ và bà cụ đã chết sau khi bị một người lính bắn vào đầu. 6. Bản ghi âm của các nạn nhân vụ tai nạn máy bay China Airlines năm 2002 Máy bay dân dụng ci611- China Airlines của Đài Loan bị rơi tại vùng đảo Bành Hồ vào tháng 5 năm 2002, giết chết 225 người. Nhật báo Quảng Châu ngày 8/7 đưa tin, một người bí ẩn ở Bình Đông, Đài Loan đã nhận được một tin nhắn kì lạ trên điện thoại di động vào ngày 30 tháng 5 tức là 6 ngày sau khi xảy ra vụ tai nạn máy bay chuyến 611 của China Airlines. Tin nhắn dài 1 phút có tiếng rên rỉ của một người đàn ông và âm thanh của sóng biển. Đó được xem là "đoạn ghi âm ma quái" của nạn nhân trong vụ rơi máy bay China Airlines. Anh ấy đã chép lại tin nhắn đó thành một tập tin kỹ thuật số và gửi qua email cho một người bạn. Sau khoảng một tháng, tin nhắn lan truyền khắp Đài Loan, thậm chí người thân và bạn bè của người đã khuất cũng liên lạc với anh ấy. Một người gọi đến và nói rằng giọng nói đó giống hệt người bạn của cha họ. Ông ấy là một trong các nạn nhân trong vụ rơi máy bay. Anh Trương, người nhận được tin nhắn, nói rằng anh đã liên hệ với công ty viễn thông và gọi cảnh sát sau khi nhận được tin nhắn kỳ lạ này, nhưng cũng vô ích. Sau đó, đoạn ghi âm tên là "Thông điệp từ các nạn nhân của thảm họa China Airlines" đã lan truyền khắp Đài Loan trong vòng một tháng. Kể từ khi số điện thoại của anh ấy được đính kèm trong email có 10 hoặc 20 cuộc gọi mỗi ngày tới anh Trương. Ở đầu bản ghi âm là thông báo thời gian nhận tin thứ năm- 5 giờ 21 phút, 10s tiếp theo là tiếng khóc nức nở của một người đàn ông và 10s tiếp theo chỉ nghe thấy tiếng rên rỉ, sau đó là một loạt câu nói "Tại sao? Tại sao?" "Không, tôi không muốn chết, đừng chết ở đây." "Sao tôi ở đây." "Sao tôi có thể xui tới như vậy." Cuối cùng là một loạt tiếng sóng vỗ và giọng nam cũng tự động bị ngắt khi hết 1 phút. Sau đó người ta phát hiện một sự liên kết kì lạ. Năm 1994 ở hồ Thiên Đảo xảy ra sự kiện đốt thuyền khiến 24 hành khách Đài Loan thiệt mạng. Do đó China Airlines đã bố trí một máy bay để đưa tro cốt của các nạn nhân về Đài Loan. Nhưng không may 1 tháng sau đó chiếc máy bay này- chuyến 140 của China Airlines đã rơi tại thành phố Nagoya khiến 264 người tử vong. Hãng hàng không này liền bố trí 1 chiếc máy bay khác đưa tro cốt các nạn nhân ở hồ Thiên Đảo về và đó chính là chiếc ci611. Chiếc máy bay bị tai nạn vào 8 năm sau đó. Ngày 22 tháng 12 năm 2002 một chiếc máy bay chở hàng cánh quạt atr72 của hãng TransAsia Airways đã rơi ở phía Tây Nam của đảo Bành Hồ lúc 1 giờ 56 phút sáng trên đường đến Macau. Địa điểm rơi chỉ cách nơi xảy ra tai nạn máy bay 611 hồi tháng 5 là 10km. Điều trùng hợp đáng sợ là chiếc máy bay này đã chở thi thể của hơn 200 nạn nhân trong chuyến bay 611 về Đài Loan. Và 7 tháng sau đó nó đã rơi tại vị trí gần đấy. Theo báo cáo của truyền thông Đài Loan, ở phía tây nam của đảo Bành Hồ thường xuyên trải qua các hiện tượng siêu nhiên như la bàn quay liên tục và xuất hiện ánh sáng trắng trên mặt biển. 5 chiếc máy bay đã bị rơi trong 16 năm khiến nó trở thành phiên bản khác của Tam giác quỷ Bermuda. Link youtube bản ghi âm, bắt đầu từ 2 12. Mình khuyên mọi người đừng nghe vào buổi tối nha, tiếng rên lúc đầu hơi ghê. Https //youtu. Be/ewtEj_d4DA0 7. Quảng cáo đường sắt Cửu Long ở HongKong năm 1993 Đạo diễn sau khi xem lại đoạn quảng cáo và phát hiện ra những cảnh kỳ lạ. Đoạn phim quay 7 đứa trẻ đang chơi trò chơi xe lửa với tay đặt trên vai người đứng trước. Tuy nhiên cuối cảnh quay xuất hiện thêm 1 người. Đứa trẻ bị người bí ẩn đặt tay lên vai đã chết sau 1 vụ tai nạn. Đoạn quảng cáo ngay lập tức bị ngừng phát sóng và gây xôn xao một thời gian dài. Báo cáo cho rằng có 7 đứa trẻ tham gia vào đội hình nhưng trên hình có thể thấy thực sự có 8 đứa trẻ. 1. Nam chính Áo caro đỏ, nón caro, yếm đỏ, vớ đen. 2. Nữ chính Hơi lùn, tóc chẻ mái thắt bím, áo cổ tròn. 3. Nam Tai to, áo xám, cổ áo caro tròn, đứa trẻ đứng thứ 3 trong phân đoạn thứ 2. 4. Nữ Khá cao, tóc mái thắt bím, áo trắng, váy ngắn 5. Nam Đồ đen, chỉ xuất hiện 1 lần 6. Nam Mập, mũ caro, yếm đen 7. Nữ Áo trắng, váy dài trắng, mặc yếm, hai bên tóc cài nơ trắng 8. Nam Đội mũ, áo vàng, quần màu đậm có thắt lưng. Link youtube đoạn quảng cáo Https //youtu. Be/Id6IYmRGnWo Ảnh bên dưới cho thấy có 8 đứa trẻ trong hình. * * * 10 truyền thuyết đô thị Trung Quốc P3 Người dịch Thủy Tuyết Dung 8. Sự kiện năm 1956 ở nhà số 37 Năm 1956, một vụ án mạng xảy ra trên đường Vũ Ninh ở nhà số 37. Câu chuyện được một cảnh sát hình sự lớn tuổi kể lại. Năm 1956, đường Vũ Ninh ở Thượng Hải không sầm uất, vị cảnh sát nhận được điện thoại báo động khi đang trực ban đêm, người bên đầu dây kia nói rằng bản thân đã giết người và vị trí cụ thể là nhà số 37. Các cảnh sát được huy động đến hiện trường và thông báo cho đồn cảnh sát địa phương. Sau khi tìm đến nhà số 37, người ta thấy cửa ra vào và cửa sổ đều đóng chặt, trong nhà không có ánh sáng, cứ như không có người ở. Sau đó, các cảnh sát quyết định đập vỡ cửa kính tầng 1 để vào nhà, bật đèn lên thì thấy một phòng ăn có diện tích chưa đầy 4 mét vuông, chỉ có một bàn ăn và một chiếc xe nôi. Kinh hoàng là bên trong phòng ẩm ướt, có mùi tanh nồng, còn có chất lỏng màu đỏ sẫm chảy ra, rõ ràng đó là máu! Sau đó cảnh sát điều tra ra 1 người có tên là Diệp Tiên Quốc đã giết hại vợ và con. Sau bao nhiêu vất vả, cuối cùng Diệp Tiên Quốc cũng bị bắt, lúc này hắn phát điên, hắn đã trải qua ba lần giám định tâm thần khác nhau. Sau khi chụp X-quang đầu phát hiện ông ta không có não, tất cả những người có mặt lúc đó gần như đều hoảng sợ. Người không có não hoàn toàn không phải là con người, chính xác thì Diệp Tiên Quốc là thứ gì. Sau khi điều tra biết được Diệp Tiên Quốc nhìn bề ngoài khoảng ba mươi tuổi, nhưng thực ra ông ta ít nhất cũng đã 70 tuổi. Ông càng sống càng trẻ. Sau khi được lưu truyền rộng rãi, câu chuyện được thêm vài chi tiết đáng sợ, không biết độ xác thực so với bản gốc còn bao nhiêu nữa. Nhà số 37 sau đó được xây thành phòng trọ cho người lao động, nhưng sự việc đã trở thành một chấn động ở Trung Quốc. 9. Xe buýt số 330 375 ở Bắc Kinh năm 1995 Xe buýt 375 hiện tại đã được đổi thành tuyến Bắc Cung Môn-Tây Trực Môn. Đêm khuya ngày 14/11/1995, trời rét đậm, gió giật mạnh. Một chiếc xe buýt từ từ chạy ra khỏi bến Viên Minh Viên và dừng tại trạm Cổng Nam Viên Minh Viên. Đây là chuyến cuối cùng trong ngày. Trên xe có một tài xế lớn tuổi và một nữ soát vé trẻ tuổi. Bốn hành khách bước lên gồm một cặp vợ chồng trẻ, một bà già và một thanh niên. Sau khi lên xe, cặp vợ chồng ngồi ở hàng ghế phía sau tài xế, nam thanh niên và cụ bà lần lượt ngồi ở hàng ghế đơn phía bên phải gần cửa trước. Chiếc xe bắt đầu di chuyển và đi về phía trạm Hương Sơn. Màn đêm trở nên yên tĩnh, có thể nghe thấy tiếng động cơ xe và hầu như không có xe cộ qua lại và người đi bộ trên đường. Bởi vì đêm tháng 11 ở Bắc Kinh rất lạnh. Xe đi tiếp sau khi qua trạm Bắc Cung Môn khoảng 300m. Bỗng tài xế lớn tiếng mắng "Bình thường giờ này vắng tới không thấy ma nào, nay lại có người đứng đón xe mà còn không thèm đứng đúng trạm buýt". Mọi người nhìn ra đều thấy khoảng 100m có 2 bóng đen đang vẫy tay đón xe. Sau đó cô bán vé liền nói "Thôi mình dừng xe lại đón họ đi! Bên ngoài trời lạnh như vậy, chưa kể đây là chuyến cuối nữa". Xe dừng lại, có hai người đi lên. Không, chính xác phải là ba người. Bởi vì giữa hai người đang đỡ một người, họ không nói một lời. Sau khi lên xe, người chính giữa cứ cúi đầu. Hai người còn lại mặc áo quan triều Thanh, sắc mặt tái nhợt. Tất cả mọi người đều bị dọa sợ, vẻ mặt ai cũng căng thẳng chỉ có tài xế tiếp tục lái xe. Lúc này cô bán vé nói "Đừng sợ, có thể họ quay phim cổ trang ở gần đây, chắc là uống rượu nhiều rồi quên thay quần áo". Khi mọi người nghe xong thì tâm trạng cũng bình tĩnh hơn. Chỉ có bà cụ không ngừng quay đầu nhìn ba người ngồi ở phía sau. Sau khi xe chạy qua khoảng 3, 4 trạm. Chẳng có ai lên xe nữa, cặp vợ chồng trẻ đã xuống xe ở trạm trước. Tài xế và người bán vé đang trò chuyện. Lúc này bà cụ bất ngờ đứng dậy, đánh vào người thanh niên ngồi trước mặt. La hét rằng thanh niên đã lấy trộm ví của bà. Người thanh niên đứng dậy mắng bà cụ "Bà già rồi, sao còn ngậm máu phun người!". Bà cụ không nói gì dùng hai mắt nhìn chằm chằm vào người thanh niên, nắm chặt cổ áo anh ta. Người thanh niên đỏ bừng mặt, không nói nên lời. Bà cụ mở miệng nói "Đồn công an trước mặt, chúng ta hãy đến đó để phân xử!". Người thanh niên nói "Đi thì đi, ai sợ ai!". Xe dừng lại, bà cụ túm lấy nam thanh niên xuống xe. Họ nhìn chiếc xe buýt đã đi, bà cụ thở phào nhẹ nhõm. Người thanh niên miễn cưỡng nói "Đồn cảnh sát ở đâu!". Bà già nói "Đồn gì vậy! Tôi vừa cứu mạng cậu đấy. Ba người lên xe vừa rồi không phải là người, đều là ma!". Thanh niên quay đầu bỏ đi. Bà cụ bảo "Cậu không tin thì cũng phải đợi tôi nói xong!". Người thanh niên dừng lại, bà tiếp tục nói "Tôi đã nghi ngờ họ từ khi lên xe, nên tôi cứ nhìn lại họ. Thật trùng hợp, gió từ cửa sổ thổi vào làm chân áo bay lên, tôi thấy họ hoàn toàn không có chân!". Người thanh niên kinh ngạc nhìn chằm chằm vào bà cụ, mặt đầy mồ hôi, không nói được lời nào. Bà già bảo Cậu còn không mau gọi cảnh sát! Hôm sau, bến xe báo cáo chuyến xe cuối cùng ở đêm qua mất tích. Trên xe gồm một tài xế và một phụ nữ soát vé. Cảnh sát đã nhanh chóng truy tìm người thanh niên đã gọi điện vào đêm qua. Người thanh niên và bà cụ được tìm thấy sau đó hai giờ. Đêm hôm đó, tờ Tin tức buổi tối Bắc Kinh và tờ Tin tức Bắc Kinh đã nhanh chóng đưa tin chấn động và thực hiện các cuộc phỏng vấn trực tiếp chàng thanh niên và bà cụ. Vào ngày thứ ba, cảnh sát tìm thấy chiếc xe buýt mất tích gần hồ Mật Vân cách Hương Sơn hơn 100 km, tìm thấy ba thi thể đang phân hủy nặng trong xe buýt. Thứ nhất Chiếc xe buýt không thể nào chạy hơn 100 km sau khi đã chạy được một ngày, cảnh sát cũng phát hiện ra bình xăng của chiếc xe hoàn toàn không phải xăng mà là máu. Thứ hai Điều khiến chúng tôi khó hiểu hơn nữa là cái xác được tìm thấy đã bị phân hủy nặng trong vòng chưa đầy hai ngày, điều này không thể xảy ra ngay cả trong mùa hè. Thứ ba Sau khi cảnh sát kiểm tra nghiêm ngặt các camera tại các ngã tư dẫn đến hồ Mật Vân đều không tìm thấy gì cả. 10. Vụ án cậu bé váy đỏ năm 2009 Một nông dân 54 tuổi tên là Khuông Kỉ Lục vội vã từ Giang Bắc trở về Cao Thạch Khảm, làng Song Tinh, thị trấn Đông Tuyền, quận Ba Nam để đưa tiền cho cậu con trai đang đi học. Cửa trước và cửa hông của ngôi nhà được đóng chặt. Ông bước vào qua cửa sau, bàng hoàng trước cảnh tượng trước mắt. Con trai ông tên là Khuông Chí Quân sớm đã chết. Trên người mặc chiếc váy hoa màu đỏ, bên trong chiếc váy đỏ nạn nhân mặc áo tắm nữ, tay chân bị buộc chặt bằng dây thừng, trên chân treo một chiếc cân, 2 tay thì bị treo trên trần nhà, trên trán có 1 lỗ nhỏ. Cậu bé khi mất chỉ vừa tròn 13 tuổi 13 ngày. Khi vụ án xảy ra, nhiều lời đồn cho rằng vụ án liên quan đến tà thuật rút hồn để hiến tế. Đầu tiên, hung thủ cho cậu bé mặc váy đỏ, mục đích để trấn giữ hồn cậu bé. Sau đó mới giết chết cậu, rồi dùng kim đâm vào trán 1 lỗ nhỏ để rút hồn cậu bé ra. Người ta đoán rằng hung thủ sử dụng hồ lô hoặc hộp để chứa linh hồn. Cuối cùng là treo thi thể lên xà ngang bằng gỗ trên trần nhà. Vì theo Đạo Giáo linh hồn sau chết không sạch sẽ nên không được phép cho thi thể chạm đất. Treo trên xà ngang bằng gỗ vì gỗ đại diện cho sự sống và có tác dụng trong việc thu hút hồn ma. Bằng cách trên mà hung thủ mới có thể lấy đi hồn ma của cậu bé. Dựa vào các điều tra tại hiện trường, kết quả khám nghiệm tử thi, kết quả từ phòng thực nghiệm đã loại bỏ khả năng nạn nhân bị sát hại. Kết luận nạn nhân tử vong do ngạt tình dục Sexual asphyxia. Vì những lý do sau 1. Hiện trường là tại nhà riêng của nạn nhân, cha mẹ đi làm xa rất ít khi về nhà. Đa phần nạn nhân sống một mình. 2. Nạn nhân là một học sinh cấp 2, tính cách hướng nội. 3. Nạn nhân thích mặc quần áo nữ. Cha mẹ nạn nhân cũng biết rõ. Trước đó không lâu, họ bắt gặp nạn nhân lấy quần áo của chị họ để mặt. Tại hiện trường vụ án, cậu bé cũng mặc chiếc váy đỏ và có độn ngực giả. 4. Từ ngọn nến trên giường và vết nến nhỏ giọt trên áo tắm cho thấy nạn nhân có xu hướng tự ngược đãi bản thân. 5. Cách thức buộc dây rất đặc biệt, có nhiều nút thắt, còn treo quả cân. Đặc điểm cơ bản về các trường hợp ngạt thở tình dục có tính tự ngược đãi. 6. Khám nghiệm tử thi cho thấy nạn nhân chết do ngạt thở và tìm thấy mẫu tinh dịch của nạn nhân trên thi thể. 7. Do tư thế của nạn nhân làm hạn chế hoạt động của lồng ngực. Giảm khả năng hô hấp của phổi và ảnh hưởng đến hệ thống tuần hoàn. Hoạt động đưa máu vào tĩnh mạch bị nghẽn gây ra hiện tượng ngạt thở. kinh dị linh dị trung quốc truyện ngắn truyền thuyết đô thị đêm buồn
truyền thuyết đô thị trung quốc