tình yêu không có sai hoặc đúng
Đúng như lời tác giả Kim Oanh: "Trong tình yêu, không có đúng hay sai, chỉ có yêu đủ hay không đủ mà thôi". Và "dù thắng hay thua, người ta cũng đều tổn thương như nhau.
Trong một cuộc tình, chỉ có yêu hoặc không yêu chứ không có đúng hay sai. (Ảnh: Minh Tiến) Một dạo tôi khăng khăng cho rằng, khi yêu một người thật lòng thì phần yêu nhận về cũng tương đương. Dạo ấy, tôi chưa biết tình yêu lại có nhiều ngã rẽ quanh co như vậy.
16. Anh chỉ có một tình yêu duy nhất. Dành tặng em bây giờ và mãi mãi. Dẫu anh đi đến tận cùng trái đất. Vẫn hướng về em bằng trọn con tim. 17. Đời không tình yêu như trời không nắng. Anh cần tình yêu như trời kia cần nắng. Và tình yêu ấy không ai ngoài em.
Tình yêu chẳng có lỗi mà cũng chẳng có đúng hoặc sai, tình yêu chỉ có yêu và không yêu. Bài Hát; Playlist; Tuyển Tập; Chúc mừng bạn đã thêm playlist Tình Yêu Không Có Đúng Hoặc Sai thành công. Tạo bởi: Thêm vào; Tải playlist;
Trong một cuộc tình, chỉ có yêu hoặc không yêu, chứ không có đúng hay sai. (Ảnh: Minh Tiến) Một dạo tôi khăng khăng cho rằng, khi yêu một người thật lòng thì phần yêu nhận về cũng tương đương. Dạo ấy, tôi chưa biết tình yêu lại có nhiều ngã rẽ quanh co như vậy.
Wie Kann Ich Mich Selbst Kennenlernen. Tình yêu là sự hòa hợp giữa hai tâm hồn đồng điệu, là tiếng gọi của trái tim. Bởi vậy tình yêu thì không có sai hoặc đúng, chỉ cần trái tim rung động và biết rằng ta thuộc về nhau. Trong số Blog Radio này, mời các bạn cùng lắng nghe truyện ngắn về một tình yêu thầm lặng của một cô gái, tình yêu ấy không dễ dàng được người khác chấp nhận. Cô đã chọn cách chạy trốn nhưng cuối cùng cô hiểu rằng chỉ có cách đối mặt với trái tim mình, cô mới có được hạnh phúc thật sự và mang lại hạnh phúc cho người mình yêu. Cô gái ấy đã vượt qua những rào cản và định kiến như thế nào để đến với tình yêu đích thực của mình, mời các bạn cùng lắng nghe Truyện ngắn Tình yêu thì không có sai hoặc đúng Tôi mệt mỏi đưa mắt ra khỏi thứ ánh sáng nhức nhối của màn hình vi tính. Khẽ nhìn đồng hồ. Đã năm giờ ba mươi chiều rồi, chiều muộn với những bước chân hối hả trên những cung đường trong lòng thành phố Tokyo. Tôi ngước ánh nhìn lên tìm chút nắng rơi rớt giữa hoàng hôn, nhưng ngao ngán thấy bên trên chỉ toàn là cao ốc chọc trời xám xịt, từng ánh đèn trắng vẫn đang oằn mình chiếu sáng trong các căn phòng làm việc chứa đầy những cái bao tử rỗng. Ừm. Tôi đói. Chiều muộn rồi. Tắt vội laptop, tôi bước ra khỏi quán cà phê quen thuộc, tìm một cái gì đó ăn cho yên bụng, rồi sẽ về nhà rồi sẽ làm tiếp những công việc còn dở dang. Chắc chắn thế, cuộc sống của tôi. Bây giờ đang là thế. Tôi thuê một căn phòng vừa phải, nằm cách xa thành phố. Một phòng ngủ, phòng khách và toilet. Cửa sổ bằng gỗ màu trắng nhìn ra dòng sông nhỏ. Hướng về phía Đông. Tôi thường uể oải siết những vòm nắng đầu tiên vào cái khối cơ thể rã rời của mình. Tôi ra đi vào sáng sớm, buông thân vào giữa đám đông chật chội trên tàu điện ngầm, và cũng như vậy, tôi trở về nhà khi trời đã lấp lánh sao đêm. Blog Radio 314 Tình Yêu thì không có sai hoặc đúng Tối hôm đó cũng là một buổi tối mùa thu êm ả. Tôi gặp lại My. Sau khi lại ăn một bữa qua loa đại khái, sau khi gục đầu ngủ một chút trên tàu điện. Tôi bước nhanh về nhà như mọi khi. Nhưng hôm nay bỗng dưng tôi thấy bất an lắm. Công việc, nó không ổn cho dù tôi có chăm chỉ đến đâu. Mọi thứ của tôi, vây quanh tôi đều không ổn. Tôi đi ngang qua một tiệm hoa và cây cảnh. Và tôi quay lại, chợt tôi có ý định muốn mua một chậu cây gì đó để chăm bẵm. Hay chỉ là để có thứ ở nhà đợi tôi về. Sao cũng được. Cửa tiệm có cái tên “Libra” nom đáng yêu với màu xanh dương nhàn nhạt, có cô gái tóc gợn xoăn màu đỏ đang lấp ló vẫy chút nước xuống những nụ hoa hồng đỏ rực , miệng khẽ ngâm nga một bài hát cũ. “Chị có cần tôi giúp gì không ạ?”- Cô gái bước đến khi thấy tôi cứ lúi húi mãi giữa những đám cây. “À vâng, tôi đang muốn tìm một chậu cây nhỏ. Và…”- Tôi nói tiếp mà không ngước đầu lên “Và là một loài cây thật ấm áp”. Tôi biết ngay, vừa dứt lời, giọng cô gái nói xen lẫn giữa tiếng cười trong trẻo “Ô, cậu vẫn thật là thú vị. Vậy, cây ớt nhé?” Rồi rất nhanh nhẹn, cô cúi xuống và đưa cho tôi một chậu cây bé xíu. “Cậu…” “Ừ. Mình đây” – My nhìn tôi bằng ánh mắt vô cùng dịu dàng. Hệt như ánh mắt của cô bé con sáu năm trước. “Vậy có được không? Chỉ mới gần bảy giờ tối…” “Không sao. Gặp lại cậu như thế này, mình còn thể ngồi yên và tiếp tục bán hàng à?” – My kéo công tắc đèn xuống và bước ra bên ngoài. Treo lên cửa kính tấm bảng “Close”. Tôi ôm chậu ớt vào lòng, ngập ngừng hỏi My có muốn về nhà tôi uống trà không. My gật đầu. Chúng tôi đi bên nhau giữa một đêm đầu thu. Trăng tròn thật là tròn. Tôi từ hồi bé đã rất ít nói. Thường cười cho có thôi. My thì ngược lại, cô nói nhiều lắm. Nói về đủ thứ trên bầu trời rồi dưới biển sâu. My có một tiếng cười rất lạ. Nghe nhẹ lòng. Như tiếng chuông khẽ vang lên giữa một cánh đồng hoang vậy. My hiền. My ấm áp. Gặp lại nhau sau sáu năm dài đằng đẵng, hai đứa tôi chỉ lặng lẽ bước đi. Hai đôi bàn chân lặng lẽ dẫm lên đám lá khô xác xơ dưới chân. Tiếng lá vụn vỡ nghe nhói cả tim. “Lâu lắm rồi, nhỉ?”- My nói như ngữ điệu của những người xa lạ, bằng tiếng Việt, rõ ràng từng chữ một. Khiến tôi thấy hơi chênh vênh. Không biết, từ lúc nào tôi đã chẳng còn nghe thấy tiếng của đất nước mình nữa. Tôi đã ở đây. Một mình mà. “Cậu sang từ bao giờ, và tại sao thế?” – Tôi hỏi dồn dập. My đáp “Được nửa năm rồi.” “Rôm rốp…rôm rốp” Âm thanh của lặng thinh đó lại dấy lên một nỗi buồn ghê gớm. “Chỉ là bỗng dưng mình muốn đi đâu đó thật xa…” – My cắn môi. Những lúc My ngập ngừng, cô thường cắn môi. – “Thật xa, đủ xa để nghĩ về mọi thứ đơn giản hơn.”- My nói. Ánh mắt My dịu dàng và bình yên ôm trọn lấy màn đêm. “Thế, cậu đang chạy trốn à?” – Tôi ngập ngừng hỏi nhỏ. “…Ừm, không hẳn”. “Cậu đang yêu?” – Tôi cười yếu ớt. “Ừ.” – My nói. Nhẹ tênh. Tôi thoáng thấy cổ họng mình nghẹn đắng. My quay sang ngắm nghía tôi hồi lâu, rồi cô cười “Cậu đẹp hơn trước nhiều đấy. Kiểu tóc rất hợp”. “Thế à. Chỉ là, mình cắt tóc ngắn để đỡ vướng hơn thôi. Vả lại…” – Tôi bỏ dở câu nói. My rất xinh. Từ hồi bé đã xinh lắm rồi. Dáng My mảnh khảnh và gương mặt nhỏ nhắn. Làn da trắng, có phần xanh xao. Vừa nhìn đã thấy mong manh. Nhưng My không yếu đuối, không yếu đuối một chút nào. Tôi luôn trăn trở rằng, chẳng rõ cái sức mạnh vô hình ẩn trong thân thể bé nhỏ kia rốt cuộc là có tên là gì. Tôi không trả lời được. Chỉ biết rằng đối với bất cứ ai My cũng sẽ mang lại cảm giác cô đủ mạnh mẽ và sự tinh khiết. Để có thể vỗ về những linh hồn đã lấm lem. Một cơn gió lớn ùa tới cuốn lấy những xác lá về trời. Về tới gần nhà, tôi nghe phảng phất trong gió phong vị dìu dịu và ướt đẫm của dòng sông, xen lẫn chút vị bánh mì nướng ngọt lịm rồi tan ra trên đầu lưỡi. Bóng dáng mùa thu đang dần rõ rệt theo những chút se lạnh. Tôi gấp gáp mở cửa phòng, gấp gáp đặt vội chậu ớt lên bệ cửa sổ, gấp gáp nấu nước pha trà. Trà nóng chắc sẽ khiến câu chuyện nồng ấm hơn. Tôi thật không muốn thấy My quá xa tôi. Như bây giờ. Như bây giờ thì đau lòng lắm. Đặt ấm trà xuống bàn, tôi rót vào hai cái tách nhỏ. Một cái màu hồng. Một cái màu xanh. “Gặp lại cậu. Mình đã bất ngờ lắm đấy.” – Tôi nói thêm “Cứ như là nằm mơ vậy”. “Trà ngon thật”. My đáp. Tôi không chịu nổi cảm giác rời rạc này, tôi thấy khó chịu nên tôi hơi lớn tiếng. “Cậu sao thế? Cậu đã thay đổi. Hay cậu nghĩ mình đã thay đổi?” “Ai rồi cũng thay đổi. Cậu biết đấy, sáu năm rồi cơ mà.” – My vẫn nhẹ nhàng. Càng khiến tôi thấy bực hơn. Cho dù đó là lẽ đương nhiên, cái điều mà My nói ấy. Là lẽ đương nhiên. Chúng tôi đã lớn rồi. Đã thật già, thật già và thật cằn cỗi. “Mình cũng bất ngờ lắm chứ. Cứ nghĩ rằng suốt đời này cũng không gặp lại cậu nữa.” Giọng My đều đều, rất bình thản, đến nỗi tôi có cố gắng hình dung vẻ bất ngờ của cô ấy cũng chẳng được. “Vậy mà…Đã gặp lại cậu rồi đấy. Tuyệt vời nhỉ?” – My không nhìn tôi. Tay cô vân vê quai của chiếc tách màu hồng. Đầu hơi cúi xuống. Rồi chợt My ngước nhìn tôi và hỏi “Cậu sống cùng ai à?” “Không. Một mình mình thôi.” “Thế, người yêu?” “Không có.” My cầm chiếc tách màu hồng lên, môi cắn lại. Rất nhanh. “Vậy cái tách này dành cho ai?” “Mình thấy xinh, nên mua. Còn cậu, là người đầu tiên chạm môi vào nó.” Phải. My là mối tình đầu của tôi. Tôi đơn phương thôi. Chẳng rõ, My biết hay không. Năm mười lăm tuổi, tôi biết mình không là một đứa con gái bình thường. Tôi quen My từ khi còn bé xíu, hai đứa học cùng lớp vẽ mùa hè dành cho thiếu nhi. Hồi đó chũng tôi chơi thân với nhau, đơn thuần và trong sáng. Nghĩ lại, thì ngày xưa hai chúng tôi trắng tinh như là Thiên sứ vậy. Bất kể đứa trẻ nào cũng từng là Thiên sứ. Lên cấp ba, chúng tôi gặp lại nhau trong cùng một lớp. Chúng tôi vẫn thật thân thiết với nhau, tất nhiên. Chỉ khác là, tôi đã không còn như trước. Tôi thích My. Tôi đã bị trục xuất khỏi Thiên đường. Sáu năm trước, ở Việt Nam. Tình cảm đó là thứ không được phép tồn tại. Mà có lẽ bây giờ vẫn thế thôi. Tôi biết. Tôi biết và tôi biết tôi phải dập tắt cái ánh sáng chỉ mới le lói trong trái tim mình. Nhưng có lẽ, đã quá muộn. Không dừng lại được nữa. Nên tôi chọn cách bước tiếp. Thật lặng lẽ bên My. Tôi tìm mọi cách để có thể ở bên My như một cô bạn gái thân thiết. Tôi để tóc thật dài. Tôi ăn mặc thật nữ tính. Tôi cùng My bàn tán về những anh chàng đẹp trai. Tôi làm mọi thứ. Rồi tôi kết thúc mọi thứ. Tôi sang Nhật. Tôi chạy trốn. Tôi không thể cứ sống với nỗi bất an rằng, một ngày nào đó, tôi sẽ cười thật tươi và nhìn My tìm thấy tình yêu của cô ấy. Còn tôi? Tôi không tiếp tục được. Tôi sẽ chết mất nếu cứ phải tồn tại một cách trống rỗng và giả dối. Tôi đang làm đau chính mình. Mười tám tuổi. Tôi chỉ muốn mình tan biến. Thế rồi tôi cũng tan biến. Ít nhất thì là khỏi cuộc đời My từ đó. Hẳn cô ấy giận tôi lắm. “Giận mình cũng được. Ghét mình cũng được. Nhưng xin cậu. Xin cậu đừng quên đi những ngày tháng cậu có mình”. Tôi đã rất muốn nói như thế với My. Vào cái lần cuối cùng tôi nhìn thấy cô ấy. Nhìn từ đằng sau lưng, trông My lúc nào cũng như đang khóc. “Cậu có giận mình không?” – Tôi hỏi dè dặt. “Nhiều lắm.” “Nhưng mà…rất lâu sau, mình đã nghĩ khác” – My chợt cười. Vẫn là nụ cười thật ấm áp quấn quýt ôm lấy tôi. “An đi vì cậu ấy muốn thế. An có lý do của riêng cậu ấy. Và có cuộc sống mà cậu ấy đã chọn…Mình đã nghĩ thế đấy. Nên mình không còn giận cậu một tí nào. Chỉ là…Là mình hụt hẫng thôi. Vì cậu đã chọn một thế giới không có mình.” My nói rồi uống cạn ly trà. Cô ấy đứng lên vội vã và nói phải về. Tôi trơ người mất mấy giây. Vội vã theo My ra cửa. Đứng trước cửa, tôi hỏi “Cậu. Sẽ lại tới uống trà chứ?” “An này.” “Sao My?” “Ra đi một mình như thế, cậu thấy nhẹ nhàng lắm phải không?” Tôi không trả lời. Đứng ở cửa nhìn mãi. Nhìn mãi cho tới khi không còn nhìn thấy nữa. Từ đằng sau lưng, trông My lúc nào cũng như đang khóc. Tôi. Ra đi rồi, tôi có nhẹ nhàng hơn không? “Có nhẹ nhàng hơn không? Có nhẹ nhàng hơn không?” – Chợt tôi bật nói thành lời. Và tôi ngồi trượt xuống trên sàn nhà, mắt mở to. Trống rỗng. “Mình không hề thấy nhẹ nhàng. Không thấy một chút nào cả.” Đêm hôm đó, tôi đã khóc suốt đêm. Khóc vì cái gì, tôi chẳng rõ nữa. Tôi sốt cao những hai ngày. Trong hai ngày này, tôi chỉ suy nghĩ, rồi ngủ, rồi lại suy nghĩ, rồi lại vùi mình ngủ. Tôi nghĩ về My. Tôi nằm mơ thấy cô ấy và những chuyện của ngày trước. Những ngày mà tôi có My. Chúng tôi có nhau. Cái giây phút tôi đặt chân lên máy bay để ra đi, tôi đã thấy mình không phải đang sống nữa, mà là đang trôi. Tôi trôi. Rồi cái gọi là “chi phí sinh hoạt và học tập” nhấn chìm tôi tự bao giờ. Từ bao giờ mà tôi đã quên đi My và tất cả. Nhưng quên không phải là một sự giải thoát. Nó chỉ làm tôi khổ sở hơn những khi ký ức trở lại thôi. Ngày thứ ba, trời mưa từ sáng. Tôi tỉnh giấc khi cơn mưa trở nên nặng hạt hơn, tạo thành tiếng lóc cóc trên mái nhà. Tôi nằm lại một lúc lâu, nhưng không ngủ được, chợt lại thả tâm trí theo một miền quá khứ xa xôi. Một ngày mưa nào đó… Cửa sổ…đêm qua hình như tôi chưa đóng cửa sổ, còn cả cây ớt nữa. Tôi quấn chăn quanh mình và vội bước xuống giường. Những trái ớt còn bé xíu đã ướt nhẹp nước mưa. Những trái ớt nhỏ màu xanh. Tấm rèm cửa màu trắng. Tất cả đều đang rung rinh. Tôi ra đường với chiếc dù trong suốt, tay ôm chậu ớt. Mưa rơi xuống trên đầu, chạm phải mảnh dù bằng ny lông, mưa vỡ tan và trượt dài. Giày tôi ướt sũng. Tôi dừng lại trước cửa tiệm Libra, dưới mưa trông đáng yêu như một bức tranh bằng màu nước. Tôi treo dù lên cây móc ở dưới mái hiên, rồi bước vào, đưa mắt tìm My giữa rất nhiều loài hoa. Tôi muốn tìm loài hoa dành riêng cho mình, một mái tóc hơi xoăn màu đỏ. “Cô gái, tìm gì thế?” – Tiếng một phụ nữ vang lên, rồi ngay sau đó người cũng xuất hiện, một phụ nữ có vẻ đã hơn ba mươi tuổi. Nhưng rất đẹp. Là con lai, tôi nghĩ nhanh. “À xin lỗi, cho tôi hỏi có My ở đây không ạ?” “Ồ, cô gái nhỏ người Việt Nam ấy à?” “Vâng, là cô ấy đấy.” Người phụ nữ đẹp kia chợt ngắm nghía tôi hồi lâu rồi cười thật tươi. “Em, là An phải không?” Tôi bước từng bước về nhà. Như là đang đi trong một giấc mộng. Trong đầu, tôi nhẩm đi nhẩm lại những lời nói của người phụ nữ ấy một cách rời rạc. “My dễ thương. My hay kể về người cô ấy thích, My đến Nhật vì một lời hứa với người con gái ấy, My thường đỏ mặt. Và cô ấy đã xin nghỉ việc ở đó rồi, hai ngày trước. Không liên lạc được”. Tôi. Tôi phải làm sao? Tôi lúc nào cũng chỉ biết lo sợ và trốn chạy. Tôi viện đủ lý do để vùi lấp đi tình yêu ấy. Bao giờ cũng thế, hôm qua hay hôm này, quá khứ hay tương lai. Tôi mãi mãi vẫn ôm lấy chính mình rồi ủ mình vào cô độc, cô độc trong cái lớp áo len mà tôi cứ ngỡ là an toàn. Nhưng chưa bao giờ tôi trốn thoát khỏi cái giá lạnh của sự bất an và sợ hãi. Tôi sai rồi. Tôi đã làm đau chính mình. Và đã làm đau cả người tôi yêu thương nữa. Một tình yêu như thế, một tình yêu làm đau lẫn nhau… Tôi về Việt Nam, ba tháng sau đó. Sau khi giải quyết mọi thứ, tôi bỏ công việc thiết kế rồi làm ở tiệm Libra khoảng hơn hai tháng. Để níu kéo một cơ may rằng My sẽ quay lại thăm cô chủ. Nhưng tuyệt nhiên, My vĩnh viễn biến mất. Tôi cay đắng hiểu được cái cảm giác của My khi mà tôi bỏ lại cô ấy một mình. Khi thấy không còn gì để phải tiếc nuối, tôi lại thu dọn đồ đạc và ra đi. Căn phòng nhỏ có cửa sổ màu trắng hướng ra bờ sông, vào một đêm mùa thu, tôi cùng My uống trà, dù chỉ một lần duy nhất. Căn phòng nhỏ có cửa sổ màu trắng hướng ra bờ sông, mỗi lần trời mưa to tôi lại mất ngủ. Căn phòng nhỏ có cửa sổ màu trắng hướng ra bờ sông. Giờ trống trải đến mủi lòng. Tôi chẳng mang theo gì nhiều, tay vẫn ôm chậu ớt. Ở sân bay, tôi chợt nhớ ánh mắt vô cùng dịu dàng của My, sáu năm trước, My đã nhìn tôi bằng đôi mắt đen huyền ấy mà nói rằng “Tuy chẳng biết là bao giờ, mình sẽ sang Nhật Bản tìm An”. Khi ấy, tôi chỉ ậm ừ cho qua chuyện. Tôi vốn dĩ luôn xem My như một đứa trẻ nhỏ. Tôi vẫn luôn nghĩ, My chẳng biết gì đâu, nhưng chỉ cần cô ấy cười là được rồi. Khi gặp lại tôi, My không hề cất tiếng cười nghe nhẹ lòng như tiếng chuông của cô ấy. Không hề. “Em đang nghĩ gì thế?” “Một vài chuyện, không có gì.” Tôi cười nhạt và lại cúi xuống bản vẽ nháp cho sản phẩm mới. Quân vẫn ngồi đối diện tôi, nhẩn nha uống ly cà phê của mình, uống mãi vẫn không hết. Ngồi yên được một lúc, anh chàng lại cằn nhằn. “Em đừng có vẽ nữa, nói chuyện với anh chút đi.” “Chán thì về đi, em đâu giữ.” “Em lì thật.” “Quá khen.” Quân dằn mạnh cái tách cà phê xuống bàn. Đứng lên, cầm áo khoác và bỏ đi. “Này, Phan Ngọc Tú An!”. Quân quay lại sau năm phút. Tôi đặt bút chì xuống và ngước lên. “Nói đi. Em nghe.” “Em yêu ai đó rồi à?” “Vâng.” Đột nhiên tôi lễ phép, có lẽ do vẻ mặt Quân trở nên nghiêm túc. “Thế, bao giờ mới hết yêu?” “Không phải là bây giờ”. Quân nhìn tôi hồi lâu rồi thở dài. Trông cũng tồi tội. Lát sau Quân đưa cho tôi bó hoa hồng đỏ rực và lời nói rằng “Anh thích em”. Tôi hỏi đùa. “Chỉ thích thôi?” “Anh không thể yêu em được.” “Vì?” “Em không bao giờ muốn người khác yêu em à?” “…Anh nói vậy, là sao?” – Trong một thoáng, tôi nghe tim mình đập mạnh. “Thật khó để nắm bắt được suy nghĩ của em. Nếu muốn người khác yêu, thì em phải để người ta chạm vào chính con người em chứ. Em ở đây, ngay trước mắt anh. Nhưng thực sự anh biết rằng chưa bao giờ anh gần được bên em”. Tôi im lặng. Thật lâu. Khẽ ôm bó hoa hồng đầy những gai là gai, vào lòng. Trước khi đi, Quân cúi xuống bên tôi, nói nhỏ vào tai tôi. “Tình yêu của em, thật đáng thương.” Sau lần đó, Quân không lẽo đẽo theo tôi nữa. Nhưng những lời anh ta nói, vẫn không ngừng ám ảnh tôi. Vào một sáng chủ nhật, tôi chợt thấy mình cô đơn. Mỗi khi thấy cô đơn hay buồn phiền, tôi lại đi dọn dẹp căn nhà nhỏ của mình. Tôi lau nhà, tôi rửa chén, tôi giặt áo quần. Bỗng một mảnh bìa cứng rơi từ túi áo khoác màu đen của tôi xuống đất. Mảnh bìa rất đẹp theo phong cách vintage, được viền bằng những họa tiết hoa li ti. Trên đó là tên của một flower shop “Warm Pepper” – Tôi đọc thành tiếng. Là tiệm hoa mà Quân đã mua hoa hồng. “Cho tôi một cây ớt ấm áp” Tôi bước vào tiệm hoa và hỏi. Mái tóc đỏ gợn xoăn của cô gái đang thấp thoáng giữa những chậu hoa chợt quay về hướng tôi. “Nhưng quý khách đã có một cây như vậy ở nhà rồi cơ mà.” – Cô gái lạnh lùng đáp. Tôi nhún vai. “Vì chỉ có một, nên chẳng thấy ấm áp tí nào.” Nói rồi không kịp để My trả lời, tôi vội vàng bước đến bên cô, tay tôi vẫn ôm chậu ớt của mình. Đã hai năm rồi kể từ khi tôi mang nó về Việt Nam. Tôi nhẹ nhàng cầm tay My lên và hỏi “My này. Mình yêu cậu. Và cậu có muốn bước vào thế giới của mình không?” Tình yêu của tôi. Không phải là một mối tình làm đau lẫn nhau. Không phải là một mối tình không được phép. Cũng không phải là một mối tình đáng thương. Tất cả đều không đúng. Nó giống như những tình yêu khác thôi. Chỉ là nó đến hơi chậm, nhưng không trễ. Chỉ là chúng tôi sẽ ở bên nhau. Khi còn có thể. Truyện ngắn của Nguyen Ni Tình yêu thường có lí lẽ của riêng nó mà lí trí không thể lí giải được. Tình yêu giữa hai cô gái, nó không hợp lí theo quy luật của giới tính nhưng lại hoàn toàn hợp lí trong quy luật của tình yêu, khi mà trái tim của họ có cùng chung nhịp đập. Họ đã dũng cảm vượt qua định kiến xã hội và vượt qua chính mình để đến với nhau. Bởi đó “không phải là một mối tình làm đau lẫn nhau. Không phải là một mối tình không được phép. Cũng không phải là một mối tình đáng thương”. Khi trái tim còn có thể yêu thương, thì tại sao lại không yêu thương đúng nghĩa? nguồn
Ý kiếnCộng đồng Thứ ba, 26/12/2006, 1934 GMT+7 Tình yêu nó có lý lẽ riêng, bất chấp lý trí của con người. Tình yêu không có đúng - sai, nhưng việc thể hiện ra bên ngoài sẽ phát sinh đúng - sai. Chuyện này còn nhiều điều phải bàn, vì vấn đề là đúng với ai và sai với ai. Lý Quốc Nam Người gửi Lý Quốc NamGửi tới Ban Biên tậpTiêu đề Theo tôi Phương Thanh nói không sai. Yêu chỉ là cảm xúc của con người. Khi bạn gặp một người, bạn thấy yêu, thì cũng như khi người ta dí điếu thuốc vào tay bạn, bạn thấy nóng. Tình yêu của một ai đó đối với một ai đó không có chuyện đúng hay sai và không thể bắt chước được. Yêu chỉ là yêu. Thế thôi. Một khi trái tim lên tiếng thì bạn không thể ngăn cản được. Bạn chỉ có thể dằn lòng giả vờ bảo là không yêu cũng như bạn cũng chỉ có thể gồng mình giả vờ bảo là không nóng mà thôi. Tình yêu nó có lý lẽ riêng của nó, bất chấp lý trí của bạn. Một người tốt, có trình độ cao vẫn có thể yêu một tên tử tội, một kẻ giết người, một cô gái đứng đường, một cô gái hư hỏng… thì việc ai đó yêu người có gia đình đâu dính dáng gì đến chuyện sai hay đúng đâu. Chuyện đúng sai còn nhiều điều phải bàn. Đúng theo số đông nhưng không đúng theo riêng bạn và ngược lại. Bạn hành động theo người ấy, theo số đông là đúng, hay hành động theo riêng mình là đúng? Khi bạn thấy đúng sai rõ ràng nhưng bạn lại không làm theo suy nghĩ của mình, vậy điều đó là đúng hay sai? Cuối cùng, là đúng với ai và sai với ai? Đúng hay sai là do con người đặt ra. Mà nếu đã do con người đặt ra thì nó vẫn có thể không có được sự đồng thuận của tất cả mọi người. Nó còn có thể thay đổi theo thời gian. Ngày xưa tết đến, đốt pháo là việc cần thiết để đuổi tà ma, còn ngày nay đó là sai. Ngày xưa nắm được tay người phụ nữ thì thế nào cũng là vợ của mình. Còn ngày nay sống như vợ chồng nhưng vẫn chưa phải là vợ chồng nếu chưa đăng ký kết hôn. Tình yêu không có đúng sai nhưng việc thể hiện tình yêu ra bên ngoài thì sẽ phát sinh đúng sai. Một người thày vẫn có thể rung động và vẫn có thể yêu một cô học trò phổ thông và ngược lại một anh học trò phổ thông vẫn có thể yêu cô giáo của mình. Nếu những người đàn ông đó cho rằng ở hoàn cảnh hiện tại mà làm cho người kia yêu lại mình là sai trái, họ giấu tình yêu trong tim không để biểu lộ ra ngoài cho đối tượng biết, cho mọi người biết thì họ và nhiều người có thể bảo hành động đó đúng. Dĩ nhiên, vẫn có người bảo họ sai vì không dám sống thật lòng mình, họ hèn nhát, họ không dám vượt qua lễ giáo phong kiến, họ không dám xô ngã bức tường rêu…. Bạn thấy đó, bạn có thể đánh giá hành động của họ đúng sai theo ý mình nhưng tình yêu của họ đối với ai đó thì không thể xét đúng sai. Vì thế, câu nói của Phương Thanh, theo tôi, là hoàn toàn chính xác "Yêu người có gia đình không phải là tội lỗi".
Giá như anh đừng nói rằng anh yêu em vào mùa thu năm ấy thì mọi chuyện bây giờ có thể đã khác. Em đắng cay nhận ra rằng, hóa ra không phải tính anh vô tâm mà anh không yêu em đủ nhiều như cách mà em vẫn trông chờ. Tất cả những kỷ niệm lẫn tổn thương như ngàn mũi dao đâm vào tim em, em cũng không hiểu sao mình cứ phải đắm chìm trong đau khổ và tổn thương như vậy? Mưa… em rất sợ mưa! Kể từ ngày anh và em trở thành hai “người dưng ngược lối”, em không biết liệu cuộc sống anh có ổn hơn những ngày anh còn bên em không? Còn em thì không ổn một chút nào. Bởi lẽ người nói ra lời chia tay chính là anh. Mà lý do thì chính em cũng không hiểu nổi. Hôm ấy là một ngày mưa đầu mùa tầm tã, ướt sũng hết tóc tai, quần áo. Em đã ra về trong cơn mưa ấy, nước mưa đã hòa quyện với những giọt nước mắt của em. Không ai biết em đang khóc cả. Kể cả anh. Anh thật vô tâm quá? Sao không nghĩ đến những tổn thương mà em đã phải mang nặng trong lòng. Dù có đôi lúc em làm anh cảm thấy không thoải mái nhưng tại sao anh không màng đến tình yêu mà em dành cho anh nhiều đến mức nào. Có lẽ em đã cảm nhận được nhiều điều thay đổi khi anh đang cố gắng ở bên em. Sự quan tâm thưa dần, đôi mắt trìu mến ngày nào cũng hóa thành lạnh lẽo, những cái hôn ấm áp cũng không còn. Và khi ấy em biết tình cảm của anh đã dành cho ai, em vẫn cố níu anh lại. Cho đến một ngày, anh quá mỏi mệt với tình yêu này. Tình yêu đầu tan vỡ, hết yêu thì anh cứ nói hết yêu, sao lại tìm lý do này lý do kia rồi tốn công ngụy biện. Có lẽ vì thế mà em sợ mưa, thậm chí là ghét mưa vô cùng. Anh thử nói xem, có phải mọi thứ đã quá bất công với em hay không? Người thay đổi là anh, mà người luôn trách cứ em mọi điều cũng là anh. Em đã sai điều gì? Hay điều em sai lầm nhất trong đời là đã yêu anh quá nhiều…? Mưa giăng lối, em "say" quên đường về... Sau khoảng thời gian dài chia tay, cuộc sống anh vẫn ổn. Anh rất hạnh phúc bên người mới, rồi người mới nữa. Mà tại sao em lại quá chơi vơi, trái tim như đang bị xát muối khi đứng nhìn anh vui cười bên ai đó. Chắc có lẽ là vì em vẫn còn yêu anh và nhớ đến anh nhiều lắm. Tất cả tình cảm trong em vẫn còn vẹn nguyên như ngày nào chúng ta còn tay trong tay. Nhưng trớ trêu thay, anh không hề biết và cũng chẳng buồn quan tâm đến. Tại sao em lại yêu anh mù quáng như vậy, cứ dành hết cả thanh xuân chỉ để yêu một người vô tâm? Bao nhiêu năm qua, hình bóng của anh vẫn len lỏi trong những giấc mơ của em. Em muốn thoát ra khỏi chúng. Đôi lúc em tìm rượu để quên anh, nhưng sao càng quên lại càng nhớ, càng say lại càng tỉnh. Hôm nay, trời lại mưa... mưa hoài không dứt... Em lại lâng lâng một chút men trong người và hẹn gặp anh trong một ngày u ám. Tại sao ngay cả trong cơn say, ý nghĩ mà anh sẽ trở lại bên em vẫn còn hiện hữu. Em hẹn gặp anh ở nơi mà chúng ta thường gặp nhau. Có lẽ anh đấu tranh lắm mới đến được nơi này, vì… anh đã là của người ta mất rồi. Lúc này, em dùng mọi tỉnh táo và những lời chân thật nhất để nói hết tâm tư rằng “Em vẫn còn yêu anh rất nhiều, chúng ta quay về bên nhau có được không?”. Dĩ nhiên, anh lạnh lùng cười hời hợt, lại bảo em say nên “nói nhăng nói cuội” đấy à! Anh còn nói cái kiểu như "trả bài" Anh còn nhiều chuyện phải làm nên không thể yêu ai trong lúc này. Tại sao ngay cả khi chúng ta không còn là gì của nhau anh vẫn nói dối em? Anh định dối em đến bao giờ trong khi chuyện của anh em đã biết rất rõ rồi. Anh biết không, có những khi em cảm thấy rất buồn và cô đơn kinh khủng, nhìn những cặp đôi yêu nhau, quấn quýt quan tâm nhau mà em tủi thân, nước mắt không ngừng rơi. Em trở nên trầm hơn, buồn hơn khi quen anh, luôn phải học cách chấp nhận cô đơn khi yêu anh. Em đã không còn là chính mình nữa rồi, thậm chí em bảo anh em ốm, anh cũng không hỏi thăm em một câu. Thành ra những lời nói đó em lại thấy như mình đang làm phiền anh. Em đôi lúc hỏi thẳng anh có yêu em không? Sao lại để em cô đơn như vậy? Tất cả em nhận lại chỉ là sự im lặng. Anh im lặng rất giỏi, im lặng đến vô tình, em chỉ còn biết ứa nước mắt. Dặn lòng mạnh mẽ buông bỏ, nhưng anh như một cơn nghiện, còn em như kẻ say quên lối về, cứ lao vào anh hết lần này đến lần khác. Dù cho bây giờ chúng ta không được đặt chung một mối quan hệ, thế nhưng, mỗi khi nghĩ đến anh, em vẫn vô thức mà đau lòng. Em Sẽ Đến Cùng Cơn Mưa Em biết rõ trái tim anh đã hướng về một người khác không phải em, rồi em tự an ủi lòng mình và tự đưa tay lau đi nước mắt. Nước mắt vẫn cứ lăn dài từng đêm cùng với nỗi đau cứ nhâm nhẩm trong lòng. Em đã quá hiểu rằng, ngưng đặt câu hỏi, ngưng đau lòng. Gặp và yêu nhau đã là có duyên rồi, không thể bước tiếp cùng nhau em cũng không trách móc anh nữa. Mưa, em say rồi, à không, em sai rồi phải không anh? Nhưng dù sai hay đúng thời gian rồi sẽ làm nguôi ngoai nỗi đau trong em, em sẽ lấy lại niềm vui như trước ngày yêu anh. Hết ly này thôi, ngày mai bầu trời lại trong xanh như thuở nào. Ảnh pinterest
Ở đâu đó quanh chúng ta hằng ngày, có những người vì nhau mà hy sinh tất cả chỉ để được ở cạnh bên nhau mỗi ngày, lại có những người mặn nồng bên nhau bao nhiêu năm lại lạnh lùng rời bỏ nhau với những lý do nhỏ nhặt... Phải chăng tình yêu là điều mong manh nhất trong tất cả những điều mong manh trên thế gian này? Câu hỏi ấy là niềm trăn trở của biết bao trái tim đang còn sợ sệt sau những tổn thương và những tan vỡ...Cứ thỉnh thoảng, tôi lại đọc được những dòng tâm sự đẫm nước mắt của những cô gái thất bại trong tình yêu, đó có thể là mối tình kéo dài ba năm, bảy năm, chín năm và thậm chí là mười một năm thanh xuân. Tôi tự hỏi, không biết vì lý do gì mà ngày nay, hợp tan chóng vánh và câu chia tay lại dễ thốt ra đến vậy! Phải chăng là vì tình yêu không có sai hay đúng... "chỉ cần trái tim rung động"?Đúng rồi, chỉ cần một giây phút nào đó, người ta rung động trước một vẻ đẹp, một điều mới lạ... thì người ta quên đi tất cả. Hoặc là đã có người yêu mặn nồng bao nhiêu năm tháng thăng trầm, hoặc là đã có vợ nặng nghĩa tào khang bên mình và có cả những đứa con cần tình thương một người bố. Trong phút giây rung động, người ta tự cho phép mình quên, hay cố tình quên... mà lại có thể phũ phàng rủ bỏ một người đang yêu thương và cần mình đến cháy lòng, để chạy đến bên một người mới, vui sướng bên những cảm giác mới... mặc kệ những lời chỉ trích, chỉ cần có được những giây phút nồng nàn như thời mới yêu, thì mọi chuyện đối với người ta không là gì cả. Thử hỏi lòng, ai đúng ai sai... điều đó có còn nghĩa lý gì khi niềm tin trong nhau đã vỡ vụn và vết thương lòng để lại trong người con gái đã quá lại thấy có cô gái im lặng ra đi trong đau đớn và rơi vào tổn thương đến quặng lòng, có cô gái ầm ĩ than thở vì sự đời quá trái ngang, có cô vợ tức giận và đánh ghen kẻ thứ ba, có người chỉ mắng chồng vài câu rồi kí vào đơn ly hôn trong nước mắt, cũng có người cam chịu coi như không có chuyện gì để cho con mình được có bố... Dù là cách nào đi nữa, thì nỗi đau trong lòng họ là một nỗi đau sau tận tâm can... Không phải họ ngu ngốc, cũng không phải họ không tốt... mà vì khi người đàn ông họ yêu đang rung động trước một người con gái khác, đang yêu thương với một người con gái khác - điều mà họ chưa bao giờ nghĩ sẽ xãy ra, thì đó là một cú sốc về tinh thần quá lớn, là một sự xúc phạm, một cảm giác gục ngã... họ dường như mất đi tất cả - thanh xuân, hạnh phúc, tình yêu và niềm tin trong cuộc sống. Họ là những đáng thương...Vậy nên, các chàng trai ơi... hãy nhớ về những ngày đầu mới yêu ấy, bạn đã chiều chuông và nâng niu cô gái của bạn như thế nào? Bạn đã đứng đợi cô giá bạn bao lâu, để chỉ mong cô ấy mỉm cười và thôi không giận bạn nữa? Bạn đã hạnh phúc ra làm sao khi nhận được cái hôn nhẹ nhàng lần đầu trong cơn say tình mãnh liệt...Chẳng những chỉ có vậy thôi đâu, mà bạn hãy nhớ về những ngày mưa dầm hay nắng cháy, những lúc khó khăn hay vui sướng, ai là người luôn ở cạnh bạn không buông tay...Là cô gái bạn yêu, là người duy nhất yêu thương và trao cho bạn tất cả trái tim nguyên vẹn. Bạn có nhớ về những lời hứa hẹn, những dự định của bạn và cô ấy ở tương lai sau này? Đáng lẽ ra, tình yêu của bạn và cô ấy phải đi đến một kết thúc viên mãn cơ mà... Đừng vì bất kì điều gì cả, đừng vì một người thứ ba nào cả mà quay lưng với người con gái đang ở bên cạnh mình. Hãy yêu thương và nâng niu cô ấy như ngày đầu mới yêu, thì sẽ lại có những cảm giác như khi mới bắt đầu đó. Vì sao trong trái tim người con gái của bạn chỉ có mỗi mình bạn và dành trọn tình yêu cho bạn được còn bạn thì không thể? Tôi khẳng định với bạn rằng chẳng có gì là không thể cả, chỉ là con người ta có muốn làm hay không mà thôi. Nhớ nhé con trai ơi... phải nâng niu và trân trọng cái mình đang có, những điều mới lạ và cám dỗ ngoài kia không phải là những điều tồn tại mãi mãi.
Dù ai nói tới nói lui Yêu anh một chút vẫn vui hơn nhiều Hỏi anh đi đứng thế nào Năm lần bảy lượt ngã vào tim em. Em muốn cùng anh, làm tất cả những chuyện lãng mạn, trên thế giới này một lần... Em không đặc biệt thích gì, chỉ có anh là em thích nhất... Dăm ba chén rượu ly trà Thứ em say nhất chỉ là anh thôi Thế gian tình ái vô biên Cớ sao ta lại phát điên vì chàng Vạn hạt mưa rơi, không hạt nào nhầm chỗ. Vạn người anh gặp, không người nào là em. Em biết em không dành hết cái thanh xuân của mình cho Anh, nhưng Anh là người tạo ra một phần của cái thanh xuân này. Hàng ngày nhìn anh qua màn hình đã trở thành thói quen đối với em, và em thích thói quen đó. Cho nên, anh đó, nhất định phải sống thật tốt để em dõi theo. Có biết không? Cho dù chỉ có 1 trong nghìn tỉ lệ thành công. Tôi vẫn sẽ chỉ tin tưởng người ấy.
tình yêu không có sai hoặc đúng