cuộc sống náo nhiệt của nông phụ dị năng
Dị Năng. Quân Sự. Lịch Sử Cuộc Sống Náo Nhiệt Của Nông Phụ Dị Năng Chương 64: Hôn Sự Thành. Tôn Lan Thảo muốn gả cho Điền Trang cũng dễ lý giải, bất quá mọi người đều dùng thái độ chế giễu nhìn chuyện này, cho dù mọi người đều cảm thấy Điền Trang thúc
Cuộc Sống Náo Nhiệt Của Nông Phụ Dị Năng Chương 68: Đã Xảy Ra Chuyện Khúc Hồng Bố thật đúng là ghi hận Sở Đại Nha, thị nghĩ Sở Đại Nha này cũng thật sự là quá độc ác, cư nhiên đem chồng thị đẩy xuống sông!
Cuộc Sống Náo Nhiệt Của Nông Phụ Dị Năng Chương 67: Đánh nhau. Thời tiết càng ngày càng ấm áp, lúa mạch non trên ruộng đều bắt đầu chín rồi, cũng bắt đầu có người làm ruộng lu bù lên, chuẩn bị gặt lúa rồi chuẩn bị hạt giống mới. Vài mẫu trồng lúa mạch của
Cuộc Sống Náo Nhiệt Của Nông Phụ Dị Năng - Chương 47 Tú tài Thạch Tú Nương cũng không dễ nhìn, bất quá cũng không xấu, một gương mặt gầy dài, sắc m
Cuộc Sống Náo Nhiệt Của Nông Phụ Dị Năng Chương 2: Người nhà, dị năng Chương trước Chương tiếp Lý Hương Chi không cần Hà Hoa giúp đỡ nấu cơm, kêu nàng trở về phòng nghỉ ngơi, Hà Hoa liền nhân cơ hội trở về phòng xem dị năng của nàng còn hay mất.
Wie Kann Ich Mich Selbst Kennenlernen. Ebook Cuộc Sống Náo Nhiệt Của Nông Phụ Dị Năng của tác giả Hoa Hòa Hoa ẢnhEdit – Ebook Lengkeng_SophieBeta UchihasakiSố chương 73 chươngThể loại xuyên không, dị năng, điền văn, cuộc sống áo vảiNhân vật chính Hà Hoa, Sở Phong ThuVăn ánCô gái Hà Hoa ở hiện đại có được dị năng có thể làm cho thực vật phát triển nhanh thậm chí khởi tử hồi sinh, bị xuyên không đến cổ đại, trở thành một tiểu thôn cô bị người khác dùng kế vu hãm từ hôn, sau đó thắt cổ tự sát. Gả cho một anh chồng nông dân anh tuấn, tuy rằng cha chồng bất công, đại ca lười biếng, đại tẩu chanh chua, cay nghiệt còn nhớ thương tướng công nàng, nhưng mẹ chồng giống mẹ ruột, tướng công thực săn sóc, cuộc sống hạnh phúc bắt đầu từ đây…
Tác giả Hoa Hòa Hoa Ảnh Edit – Ebook Lengkeng_Sophie Beta Uchihasaki Cover Mạc Thiên Y Convert + raw Lovelyday Hỗ trợ vietphrase, google dịch, google, baidu Số chương 73 chương Thể loại xuyên không, dị năng, điền văn, cuộc sống áo vải Nhân vật chính Hà Hoa, Sở Phong Thu Văn án Cô gái Hà Hoa ở hiện đại có được dị năng có thể làm cho thực vật phát triển nhanh thậm chí khởi tử hồi sinh, bị xuyên không đến cổ đại, trở thành một tiểu thôn cô bị người khác dùng kế vu hãm từ hôn, sau đó thắt cổ tự sát. Gả cho một anh chồng nông dân anh tuấn, tuy rằng cha chồng bất công, đại ca lười biếng, đại tẩu chanh chua, cay nghiệt còn nhớ thương tướng công nàng, nhưng mẹ chồng giống mẹ ruột, tướng công thực săn sóc, cuộc sống hạnh phúc bắt đầu từ đây… p/s Ta bắt đầu đào hố, mong bà con ủng hộ ^^ Mục Lục Văn án 1. Xuyên không thành tiểu thôn cô ở cổ đại 2. Người nhà, dị năng 3. Trứng gà gây tranh cãi 4. Dùng rau dại thử dị năng 5. Hôn sự 6. Người nhà họ Sở 7. Áp đảo người nhà họ Sở 8. Được gả 9. Địa đầu bờ ruộng 10. Thành thân 11. Kính trà 12. Lại mặt 13. Trong ruộng gặp rắn độc 14. Phân việc làm 15. Thím Liễu 16. Mẹ con không biết xấu hổ 17. Trở lại trong thôn 18. Sở Đại Nha 19. Họp chợ 20. Thím Cẩu Tử 21. Đánh nhau 22. Huynh muội Triệu thị 23. Lí Hương Liên 24. Khúc Hồng Bố chọc người tức giận 25. Về nhà mẹ đẻ 26. Sở Đại Bảo bị trọng thương 27. Xé rách mặt 28. Trong lòng biết rõ ràng 29. Có thai 30. Dính không khí vui mừng 31. Liễu Thúy Cầm hãm hại 32. Đối chấp ở từ đường 33. Liễu thị có thai 34. Hòa ly, đoạn thân 35. Chuyển nhà 36. Thương lượng mua đất xây nhà 37. Chuyện cũ 38. Đại Xuyên và Lý Thải Vân 39. Đất xây nhà 40. Nhà mới 41. Nuôi cún con 42. Bình ổn lời nói ghen tị 43. Bán rau xanh 44. Bán nhiều rau xanh 45. Tiểu Bạch Đào oán hận 46. Điền đại nương 47. Tú tài 48. Hôn sự của Triệu Kim Bảo 49. Thạch Tú Nương lập gia đình 50. Khúc Hồng Bố chật vật 51. Búp bê nhỏ 52. Thật nhiều bạc 53. Đều đi lên trấn 54. Bị bắt 55. Vợ chồng cắn nhau 56. Ác có ác báo 57. Sinh con 58. Lý Thải Vân thủ tiết 59. Bắt gian bắt cả đôi 60. Hưu thê 61. Đi theo đoàn thương buôn, nữ đầu bếp 62. Điền Trang thúc đã trở lại 63. Mùa xuân thứ hai 64. Hôn sự thành 65. Thành thân 66. Mộng đẹp tái giá 67. Đánh nhau 68. Đã xảy ra chuyện 69. Rối loạn 70. Hôn sự thành 71. Bỏ trốn 72. Tôn Lan Thảo lập gia đình 73. Đại kết cục Ngày đào hố 13g 50p 30/11/ 2015 Ngày lấp hố 14g 15p 31/12/2015 đến 22g 50p 09/4/2016 Ngày beta 17g32p 22/02/2016 đến 21g14p 19/4/2016 Ebook
Tin tức Điền Trang sắp thú Thương thị oanh động toàn bộ Đào Nguyên thôn, ngay cả Tôn Vương thôn bên cạnh đều kinh động, đại đa số mọi người đều nói Thương thị có phúc khí, cũng có người nói Điền Trang luẩn quẩn trong lòng, dù sao Thương thị tuổi không nhỏ, cưới bà không nhất định có thể sinh con, dù sao Thương thị sinh Sở Phong Thu xong cũng không động tĩnh gì nữa, đều nói bà là người không dễ dàng có thai. Người nhà họ Điền đều rất cao hứng, Điền Trang không có con ruột đến lúc đó tiền của ông ấy chính là của trong tộc, mà Điền Trang có Sở Phong Thu là con vợ, cũng làm bọn họ đỡ không ít công phu. Trong nhà Sở Tuấn Tài lại thành đối tượng mọi người chú ý, dù sao trước kia Thương thị là vợ Sở Tuấn Tài, sau khi rời đi bọn họ sống rất tốt, hiện tại càng tốt, tái giá đều gả tốt đến làm người tức giận. Người trong thôn cũng đều không phải dễ hồ lộng, từ khi con của Liễu Thúy Cầm ra đời, mọi người liền đoán được Liễu Thúy Cầm cùng Sở Tuấn Tài sớm có tư tình, Thương thị là vô tội. Hiện tại Thương thị có kết quả tốt, mọi người cũng cảm thấy người tốt sẽ có phúc báo, Sở Tuấn Tài không có người vợ tốt là tổn thất của ông ta, đều dùng một loại ánh mắt xem náo nhiệt nhìn người Sở gia. "Đồ đàn bà không biết xấu hổ! Một bó tuổi còn tái giá! Không tuân thủ nữ tắc!" Sở Tuấn Tài ở bên ngoài nhúc nhích đã bị người ngăn lại nói chuyện này, phi thường tức giận, ở bên ngoài chịu đựng, trở về trong nhà đến phát hỏa, vỗ cái bàn chửi bậy. Sở Tuấn Tài không nghĩ tới Thương thị còn có thể tái giá, ông ta cho rằng Thương thị sẽ thủ tiết ở với mấy người Sở Phong Thu, đời này chỉ cần bà không tái giá, đó không phải là thủ cho ông ta sao? Hơn nữa mấy ngày nay trong nhà rất loạn, ông ta lại nghĩ tới chỗ tốt của Thương thị, còn nghĩ có nên tìm biện pháp đem tâm Thương thị dỗ trở về hay không, kết quả bà lại sắp tái giá! Sở Tuấn Tài cảm thấy bị người ta tát liên tục vào trên mặt. Liễu Thúy Cầm nghe câu nói đó, xem bộ dáng tức giận của Sở Tuấn Tài, trong lòng hừ lạnh một tiếng, nghĩ người đàn ông này thực cho rằng ông ta vô cùng tốt sao! Bà ta hối hận gả cho người đàn ông này, lúc đó bà ta thế nào liền hồ đồ vậy chứ? Gả người nào tốt không gả, lại gả phải một người đàn ông không đảm đương được bất cứ việc gì hết? Sở Đại Nha cũng thập phần tức giận, tuy rằng hiện tại thị sắp lập gia đình, nhưng lúc trước thị coi trọng Điền Trang, vì gả cho Điền Trang còn bỏ bạc tìm Điền đại nương hỗ trợ, kết quả thị không thể gả cho Điền Trang, lại thành toàn cho Thương thị?! Trong lòng thị nguyền rủa Thương thị gả qua sống không tốt, nguyền rủa Điền Trang đoạn tử tuyệt tôn. Hiện tại Khúc Hồng Bố cũng không chịu nổi, Tiểu Bạch Đào – người phụ nữ kia cắn người cắn điên rồi, trừ bỏ đem Điền đại nương xả ra, còn cắn thị, nói cái gì Sở Đại Nha không phải là đứa có đầu óc nghĩ ra loại chuyện tổn hại này, khẳng định là thị cho chủ ý, còn nói lúc trước Triệu Kim Bảo đi kê đơn cho Hà Hoa chính là Khúc Hồng Bố giựt giây, bởi vì trong lòng Khúc Hồng Bố vừa lòng Sở Phong Thu, bản thân chính là một ả đàn bà không biết xấu hổ, có thể nghĩ ra cái loại ám chiêu này, hiện tại khẳng định cũng có thể nghĩ ra loại chiêu hôn không biết xấu hổ này. Tóm lại Tiểu Bạch Đào vì không để cho Sở Đại Nha đoạt địa vị của bà ta xem như đem cả nhà Sở Tuấn Tài đều mắng hết. Khúc Hồng Bố hiện tại không có mặt mũi ở trong thôn đi lại, cho dù thị có thêm một ngàn cái miệng, cũng vẫn có người hoài nghi thị. Trong lòng Khúc Hồng Bố buồn bực, vì không để cho chính mình liên lụy vào chuyện này, thị trừ bỏ ra cho Sở Đại Nha cái chủ ý, đồng ý ở sau giúp đỡ thị tranh chồng cùng Tiểu Bạch Đào, thị cũng không ra mặt. Kết quả bởi vì bị Tiểu Bạch Đào cắn điên, vẫn không để cho thị tránh thoát bị người chỉ trỏ. Thụ Căn hỏi mẹ nó "Mẹ, mẹ thật sự ra chủ ý cho cô sao? Làm cho người ta hại thím cũng là chủ ý của mẹ sao? Sao mẹ lại như vậy a? Mẹ còn như vậy con không thích mẹ đâu." Vốn dĩ Thụ Căn tuổi còn nhỏ bị chiều có chút hư hỏng, nhưng bởi vì Hà Hoa, nó lại trở nên ngoan hơn một ít, ở trong lòng nó Hà Hoa thực ôn nhu, cho dù hiện tại người người đều nói bọn họ thành người hai nhà, không phải thân nhân mà là kẻ thù, Hà Hoa cũng không có la mắng nó. Thụ Căn tuy rằng không thường chạy tới chỗ Hà Hoa, nhưng nó lại nhớ kỹ cái tốt của mấy người Hà Hoa. Khúc Hồng Bố tức miệng muốn méo luôn, con của mình cư nhiên cứ nhớ kỹ cái tốt của Hà Hoa, vì nàng uy hiếp nói không thích mẹ ruột này, đây là cái thế đạo gì?! Khúc Hồng Bố đánh Thụ Căn một cái, kết quả Thụ Căn lại càng không thích thị. Mặc kệ mọi người nghị luận thế nào, cũng không quản ai cao hứng ai tức giận, hai người Sở Đại Nha cùng Thương thị đều gả đi. Sở Đại Nha gả trước, gả tương đối vội vàng, lại bởi vì thị là bình thê, cho nên chẳng phải đặc biệt náo nhiệt, mà Thương thị tuy rằng là nhị gả, nhưng Điền Trang cũng là lần đầu tiên đón dâu, cũng không muốn ủy khuất Thương thị, bởi vậy thập phần phô trương, vô cùng náo nhiệt thú Thương thị vào cửa. Sở Phong Thu và Hà Hoa thấy sắc mặt Thương thị hồng nhuận, ánh mắt sáng ngời, nhìn thấy bọn họ còn lộ ra một chút ngượng ngùng, biết bà sống tốt lắm, hai người đều yên tâm. Sở Tuấn Tài thật đã chết tâm, ông ta hiểu rõ Thương thị thực sự không liên quan gì tới mình nữa, trong lòng phiền muộn, ông ta đi uống rượu giải sầu, kết quả uống say, vấp ngã, thực không hay ho ngã gãy chân, trong nhà lại tốn thêm một mớ bạc. Vì thế chẳng những vợ chồng Sở Đại Bảo mất hứng, Liễu Thúy Cầm cũng quá mất hứng, hiện tại bà ta phải để dành bạc cho con của mình, thân mình con không tốt, sao có thể tiêu tiền? Sở Tuấn Tài bởi vì Thương thị tái giá đi uống rượu giải sầu té bị thương, một chút bà ta cũng không đau lòng. Sở Tuấn Tài bị thương tiêu tiền, số tiền này lại khiến cho trong nhà một hồi gợn sóng, Khúc Hồng Bố cùng Liễu Thúy Cầm bởi vì ai tốn bao nhiêu tuy rằng không xé rách mặt nhưng cũng bị thương hòa khí. Liễu Thúy Cầm nói Sở Đại Bảo làm con trai ở thời điểm phụ thân bị thương phải ra tiền xuất lực, mà Khúc Hồng Bố nói Liễu Thúy Cầm là thê tử của Sở Tuấn Tài, bà ta càng phải ra tiền. Hai người vốn đều là người có tâm cơ, tuy rằng không gây gổ, nhưng cũng đều biết ở trong lòng đối phương sẽ ghi mối hận này. Khúc Hồng Bố cảm thấy mình ở dưới mẹ chồng này chiếm không được nhiều chỗ tốt lắm, lúc này thị đặc biệt hâm mộ Hà Hoa, Hà Hoa chẳng những chiếm được người chồng tốt như Sở Phong Thu, còn có thể độc lập môn hộ, vốn dĩ còn có mẹ chồng áp ở trên đầu, hiện tại mẹ chồng tái giá, chẳng những mẹ chồng vẫn đối tốt với bọn họ như cũ, ngay cả Điền Trang thúc đối với bọn họ cũng thân thiết hơn vài phần, người nhà họ Điền đều gần gũi với bọn họ. Vì sao Hà Hoa liền may mắn như vậy? Khúc Hồng Bố nghĩ tới ở riêng, nhưng Sở Đại Bảo là con trai trưởng, muốn ở riêng rất khó, cha chồng mẹ chồng sẽ không bỏ qua bọn họ. Liễu Thúy Cầm cũng đang hâm mộ Thương thị, cùng cỡ tuổi như vậy, đều là nhị gả, sao Thương thị có thể gả cho Điền Trang – người chồng tốt đến thế, mà ánh mắt mình liền kém như vậy? Hiện tại nói cái gì đều trễ rồi, mình vẫn cẩn thận chăm sóc con trai, trông cậy vào nữ nhi con rể qua ngày thôi, về phần mấy người Sở Tuấn Tài, thì phải tự lao động, tuy rằng lười chút, nhưng còn hơn người không làm. Liễu Thúy Cầm và Khúc Hồng Bố mặt ngoài bình tĩnh đáy lòng tính kế đối phương, nghĩ liền cứ bình tĩnh mà sống nhưng trên trời cũng không thành toàn tâm nguyện các nàng. Liên tú tài mang theo người đánh lên tới cửa, nói Thạch Tú Nương cuốn tiền bạc châu báu trong nhà chạy rồi, nói bọn họ trả nợ. Lần này Liên tú tài thật sự tức giận, Thạch Tú Nương lấy đi không ít tiền, nếu không hắn cũng sẽ không cần mặt mũi đánh tới cửa nhà bố mẹ vợ. Người nhà mẹ đẻ Khúc Hồng Bố cũng tìm tới cửa, nói nhị ca Khúc Hồng Bố – Khúc Nhị Lang đem nhà bán, tất cả thứ đáng giá đều cầm đi, hiện tại không biết đi về nơi nào. Nhị tẩu Khúc Hồng Bố đỏ hồng mắt trừng Liễu Thúy Cầm, mắng "Đều là nữ nhi không biết xấu hổ của bà! Là ả bắt cóc chồng tôi! Có người nhìn thấy bọn họ ở cùng nhau, hiện tại Liên tú tài kia cũng tìm đến, Thạch Tú Nương cũng không thấy, khẳng định là ả không sai! Bà là mẹ, bà khẳng định biết ả đi nơi nào, mau giao ả ra đây! Nếu không tôi liều mạng cùng bà!" Liễu Thúy Cầm bị đả kích chân mềm nhũn, bà thật sự không nghĩ tới nữ nhi sẽ làm ra chuyện lớn mật đến thế, cư nhiên dám cuốn bạc của nhà chồng cùng người ta bỏ trốn! Hơn nữa nhà gian phu lại là nhị ca Khúc Hồng Bố! Đây là chuyện gì?! Bà choáng váng đầu, não phình to, nghe được tiếng con khóc lúc này tỉnh táo lại, vội vàng dỗ con. Đang dỗ con, đột nhiên nhớ tới cái gì đó, đặt con trên giường, leo lên giường bắt đầu tìm cái hộp của mình, lục loạn thất bát tao, cuối cùng ngã ngồi ở trên giường, giống như bị choáng váng. "Sao vậy?" Sở Tuấn Tài ngồi ở trên giường sốt ruột hỏi, ông ta cảm giác xảy ra chuyện không đúng rồi, Liễu Thúy Cầm nghe được Thạch Tú Nương cùng người bỏ trốn cũng chưa thất hồn lạc phách như vậy, như bây giờ, khẳng định xảy ra chuyện lớn. Liễu Thúy Cầm bắt đầu khóc lớn tiếng, nói khế thư cửa hàng của mình không thấy! Mấy ngày hôm trước Thạch Tú Nương từng trở về, nhất định là nó cầm đi. Tất mọi người trong phòng ngây ngẩn cả người, cũng chưa nghĩ đến Thạch Tú Nương lại ác như vậy, ngay cả mẹ ruột của mình cũng không buông tha! Nếu Thạch Tú Nương ở trong này nhất định không cảm thấy là đuối lý, nàng ta cảm thấy mẹ của mình thay đổi, từ khi gả cho người rồi sinh con, cũng không còn quan tâm nàng ta, nàng ta gả đến Liên gia sống không tốt, bà ta căn bản không nghĩ tới giúp mình, không phải là vì cảm thấy có một thông gia thực sáng rọi như Liên gia sao? Loại sáng rọi này nhưng là dùng hạnh phúc của nàng ta đổi lấy, Thạch Tú Nương nghĩ chính mình đã không từ, sẽ không cần trách nàng ta bất hiếu. Liên gia buộc Sở gia cùng Khúc gia trả bạc, Khúc gia nói là Thạch Tú Nương lừa Khúc Nhị Lang, bọn họ không có lá gan đối chọi cùng Liên tú tài, cho nên đem toàn bộ tinh lực chống lại Sở gia, buộc bọn họ trả nợ. Sở gia cũng không dám cùng Liên gia đấu, thì trách là con trai Khúc gia bắt cóc Thạch Tú Nương. Người ba nhà cơ hồ đánh nhau hỗn loạn thành một nùi. Mọi người trừ bỏ xem náo nhiệt, đều nói người nhà Sở Tuấn Tài phẩm chất quá kém, cũng có người nói cưới vợ phải thú hiền, Sở gia sở dĩ thành như vậy tất cả đều là vì cưới hai người phụ nữ Khúc Hồng Bố cùng Liễu Thúy Cầm này. Giống Sở Phong Thu cưới Hà Hoa – hiền thê này lại càng ngày càng tốt, Sở Tuấn Tài mất đi hiền thê Thương thị này thì càng ngày càng kém. Luận điệu này chiếm được không ít người tán thành. Hà Hoa nghe xong hé miệng cười, nói "Cũng phải là chồng mình không chịu thua kém, nếu không cưới hiền thê cũng chỉ sẽ liên lụy hiền thê." Mấy người vợ Loan Mộc đều gật đầu. Ở thời điểm ba nhà Sở, Liên, Khúc náo túi bụi, tin tức Khúc Nhị Lang cùng Thạch Tú Nương song song gặp nạn truyền đến, hai người gặp cướp bóc, bị giết, cũng không biết có tính là may mắn không, thi thể Thạch Tú Nương bị người nhận ra, người nhận ra kia là một gã bộ khoái huyện nha, đã tới trên trấn, gặp qua Thạch Tú Nương. Nguyên nhân vì như thế, mới không để cho thi thể hai người trở thành tình huống không người nhận về. Bởi vì bị cướp bóc giết chết, tiền bạc trên người bọn họ tự nhiên không có, lĩnh trở về chính là hai xác người chết. Xem thế này Khúc gia náo càng hung, nói như thế nào Khúc Nhị Lang đều là trụ cột trong nhà, tuy rằng hắn làm chuyện sai lầm, nhưng người trong nhà vẫn chỉ trông vào hắn có thể hồi tâm chuyển ý, kết quả hiện tại người đã chết, sao có thể không điên cuồng chứ? Liễu Thúy Cầm cũng thực thương tâm, dù sao Thạch Tú Nương là nữ nhi bà ta yêu thương nhiều năm, nhưng bà ta hận nữ nhi dám trộm tài vật của bà ta, lại đưa tới hai cái đại phiền toái – Liên gia Khúc gia này, phần thương tâm kia lại ít đi rất nhiều. Về phần Liên gia, Liên tú tài nói chỉ cần đem bạc hoàn trả, hắn coi như chưa từng thú Thạch Tú Nương. Mặt mũi hắn đã mất hết, không nghĩ lại tiếp tục náo nữa.
Lý Hương Chi không cần Hà Hoa giúp đỡ nấu cơm, kêu nàng trở về phòng nghỉ ngơi, Hà Hoa liền nhân cơ hội trở về phòng xem dị năng của nàng còn hay mất. Hà Hoa đóng cửa phòng thật kỹ, còn cài then cửa, sau đó mới xoay người ngồi ở trên giường, đem hạt đậu phộng kia đặt ở trong lòng bàn tay, mắt nhìn chằm chằm, trong lòng không ngừng nghĩ bắt nó nẩy mầm. Hạt đậu phộng kia chậm rãi có động tĩnh, trong lòng Hà Hoa vui vẻ, nàng phát hiện dị năng của mình vẫn còn! Chẳng qua chỉ làm cho hạt đậu phộng kia nảy mầm, nàng liền cảm thấy mệt mỏi, nghĩ rằng chắc là vì vừa tiếp nhận thân thể này, tinh thần còn không quá mạnh mẽ, thân thể này cũng quá suy yếu, chờ sau này chậm rãi có thể khôi phục lại. Dị năng của Hà Hoa kỳ thật càng giống một loại tinh thần lực, rất hữu dụng với thực vật, có thể làm cho thực vật sinh trưởng tốt hơn, ngay cả thực vật đã chết cũng có thể làm nó sống lại, không chỉ như thế, tinh thần lực của nàng còn làm cho thực vật sinh trưởng nhanh chóng hơn, loại trước tương đối không phí sức, loại sau liền dễ dàng làm cho người ta cảm thấy mệt mỏi. Mà loại trước làm thực vật đã chết sống lại một lần nữa cũng chia hai loại, một loại là từ từ, một loại là rất nhanh, cái loại phản ứng rất nhanh và loại làm cho thực vật sinh trưởng tốc độ nhanh hơn làm nàng rất mệt, nên Hà Hoa rất ít khi thử. Vừa rồi Hà Hoa làm cho hạt động phộng kia nhanh chóng nẩy mầm kỳ thật chính là một loại tương đối mệt, bất quá cũng may nàng chỉ cho nó nẩy mầm, không làm cho nó bỗng chốc trưởng thành một gốc cây đậu phộng đã ra hoa kết củ, đó mới thực là mệt! "Cám ơn trời cao, cám ơn ông lại cho con sống thêm một lần nữa, chẳng những cho con có người nhà quan tâm, còn cho con lại có được loại năng lực thần kỳ này, con nhất định sẽ sống thật tốt, làm nhiều chuyện tốt, không làm chuyện ác, đương nhiên, đối với ác nhân con cũng sẽ không nương tay." Miệng Hà Hoa nói rất nhỏ, chỉ có chính mình nghe được nói với ông trời. Giữa trưa, cha cùng ca ca Hà Hoa đã trở lại. Cha Hà Hoa tên là Trương Xuyên, cả đời này chỉ sinh một trai một gái, con trai tên là Trương Đại Khuê, nữ nhi gọi là Hà Hoa, tính tình ông hiền lành, đối xử rất tốt với con cái. Lần này Hà Hoa thắt cổ ông cũng rất đau lòng, thấy Hà Hoa đứng ở trước mặt ông, còn đưa khăn cho ông sau khi rửa mặt, vui mừng cười không ngừng, chỉ biết nói "Tốt rồi, tốt rồi, khai thông là tốt rồi, về sau phải sống thật tốt, còn có cha mà." Cha mẹ Hà Hoa rất giống nhau, nghiêm cẩn mà nói là rất tốt. Trương Đại Khuê nói "Muội muội, ca giúp muội đánh đồ hỗn trướng kia, về sau muội thấy nó liền phun vào mặt nó, nếu nó dám không thuận theo, ca sẽ lại đi đánh nó!" Hà Hoa nghe xong cười không ngừng, thấy ca ca này cùng em trai ở hiện đại của nàng tuy rằng tính cách không giống nhau, nhưng đều có thể vì mình mà đi đánh nhau với người khác! Bữa cơm trưa ở nhà Hà Hoa xem ra cũng không phong phú, nhưng so với bữa ăn bình thường ở Trương gia thì đã rất tốt rồi. Nấu cháo, tuy rằng là gạo vỡ, nhưng kia cũng là gạo mà, còn có bỏ thêm bánh bắp chiên*, đồ ăn có hành tây xào trứng, cải trắng xào thịt *. Hôm nay Trương Xuyên đi lên chợ mua hai cân thịt, nấu một nửa, còn để lại một cân tính toán để dành ăn, còn có một chén đậu phộng luộc, hơn nữa một cái đĩa dưa muối cắt sợi thường thấy nhất ở trên bàn cơm ở nông thôn. Hiện tại là đầu mùa xuân, ngay cả rau dại cũng chưa có mà hái, nhà bình thường đều ăn dưa muối cải trắng, củ cải, còn đậu phộng, trứng gà thì rất ít ăn, luôn để dành để bán, tiền kim chỉ, dầu muối tương dấm trong nhà đều phải dựa vào trứng gà này. Trên bàn cơm có thể đồng thời nhìn thấy đậu phộng cùng trứng gà, còn có một ít thịt, đều chỉ vào ngày Tết! Trong lòng Hà Hoa ấm áp, người mẹ này cũng thật đau khuê nữ, cho dù khuê nữ gây ra nhiều chuyện làm bà đau lòng như vậy, chính mình cũng thật gặp may. Không nói nữa, về sau nhất định phải hiếu thuận bà! "Lan Thảo đâu, thế nào còn không trở về?" Cơm đã dọn lên bàn, trong nhà còn thiếu một người, chính là Tôn Lan Thảo – con dâu trưởng trong nhà, Lý Hương Chi có chút không vui, mặt xị xuống. Trương Xuyên nói với Trương Đại Khuê "Con đi gọi nó một tiếng đi." Trương Đại Khuê nói "Kêu nó làm gì, phỏng chừng lại ở nhà mẹ đẻ ăn, chuyện trong nhà nhiều như vậy, luôn chạy về nhà mẹ đẻ, đến giờ cơm cũng không biết trở về nấu cơm, giờ gọi về ăn cơm làm cái gì?" Lý Hương Chi nói "Được rồi, vẫn là kêu nó một tiếng đi, đừng đến lúc đó còn nói chúng ta không nghĩ cho nó, làm cái nhược điểm nháo lên không xong đâu!" Lúc này Trương Đại Khuê mới đứng lên, nói với Hà Hoa đói bụng ăn trước đi, sau đó mới đi ra cửa. Trong lòng Hà Hoa lắc đầu, nghĩ thật sự là đáng tiếc cho đại ca, là một người tốt, liền lấy một người vợ như vậy. Nói tới Tôn Lan Thảo, thị chẳng phải con dâu mà Trương gia muốn, mà là bị trưởng bối Trương gia bắt buộc mới lấy vào cửa. Trương Xuyên là do người vợ đầu tiên của ông nội Hà Hoa sinh ra, cũng chính là bà nội Hà Hoa, sau khi bà nội chết, ông nội Hà Hoa lại cưới một người nữa, không phải người nào khác, chính là cô của cha Tôn Lan Thảo, bà cô này cũng không sinh con, tự nhiên cùng nhà mẹ đẻ thân thiết hơn. Tôn Lan Thảo coi trọng Trương Đại Khuê, bà nội này lúc sắp chết muốn Trương Đại Khuê thú Tôn Lan Thảo, nếu không chính là bất hiếu với kế mẫu. Lúc đó rất nhiều người thấy, nói Tôn thị đối với Trương Xuyên thật tốt, tựa như mẹ ruột, không làm tròn nguyện vọng của bà ta thì thực có lỗi với Tôn thị, hơn nữa Tôn Lan Thảo náo chết náo sống nói cái gì cô cô đem thị định cho Trương Đại Khuê chính là định hôn sự rồi, nếu Trương Đại Khuê không cưới thị chính là từ hôn, về sau thị khẳng định gả không được, vậy không bằng đi tìm chết, náo loạn vài lần nhảy sông thắt cổ như vậy, lại náo ồn ào huyên náo to chuyện. Cuối cùng Trương Đại Khuê đành phải cưới Tôn Lan Thảo. Từ nay về sau Trương gia liền bắt đầu cuộc sống gà bay chó sủa, Tôn Lan Thảo này chính là mộtthị phi tinh người chuyên gây chuyện thị phi, một ngày không ép buộc liền khó chịu, cứ động tới sẽ nhắc tới Tôn thị, nói bọn họ không thể hưu thị, hưu thị, thị sẽ đi chết trước mộ phần Tôn thị. Trương gia đương nhiên biết Tôn Lan Thảo sẽ không đi tìm chết thật, cho nên tuy rằng sẽ không hưu thị, cũng sẽ mắng, cãi nhau qua lại. Thật sự là một đóa hoa tươi cắm ở trên bãi phân trâu, đương nhiên, Trương Đại Khuê là hoa tươi, Tôn Lan Thảo là đống phân trâu. Hà Hoa vô cùng đồng tình đại ca của mình, cũng thực đồng tình Trương Xuyên cùng Lý Hương Chi, bọn họ là người rất tốt, sao lại dính phải con dâu như vậy? Còn có Hà Hoa thực sự cũng rất đáng thương, nếu có một tẩu tử ôn hòa, cùng với người nhà quan tâm, nói không chừng cũng có thể vượt qua, sẽ không đánh mất tánh mạng. Một chốc lát, Trương Đại Khuê đã trở lại, nhà mẹ đẻ Tôn Lan Thảo liền ở cùng trong thôn. "Ăn cơm đi, nó ở bên kia ăn xong rồi." Trương Đại Khuê ngồi xuống, sắc mặt khó coi, nghĩ rằng giờ này làm sao có thể đã cơm nước xong sớm như vậy, ngay cả cửa cũng không cho hắn vào, khẳng định là còn đang ăn ở trong phòng, hơn nữa ăn bữa cơm rất ngon, thằng nhóc Tôn gia kia đem hắn ngăn ở cửa, ngoài miệng còn dính một miếng thịt! Hắn không tức giận Tôn Lan Thảo về nhà mẹ đẻ ăn cơm, chỉ phiền cả nhà bọn họ đều là lũ hay nói dối. Trương Xuyên và Lý Hương Chi cái gì cũng chưa nói, thu xếp ăn cơm. "Ăn đi, Hà Hoa, ăn trứng gà!" Lý Hương Chi gắp một đũa trứng gà lớn đặt vào chén Hà Hoa, dĩa trứng gà kia bỗng chốc hết gần một phần ba. Hà Hoa cười, nói "Cha, mẹ, ca ca, mọi người cũng ăn, con đau cổ họng, cũng ăn không bao nhiêu, con uống cháo là được rồi." Ba người nghe nàng nói đau cổ họng, thần sắc tuy rằng không thấy gì, nhưng trong mắt đều là quan tâm đau lòng, làm cho Hà Hoa cảm thấy trong lòng thực ấm áp. Bữa cơm này thực ấm áp. Buổi chiều trời sắp tối đen, Hà Hoa cuối cùng gặp được đại tẩu Tôn Lan Thảo, lại một lần nữa trong lòng cảm thán ca ca Trương Đại Khuê của mình thật sự là đáng thương. Cô gái này thoạt nhìn cũng hơn hai mươi, đôi mắt nhỏ, mũi to môi mỏng, một gương mặt góc cạnh, tóc và làn da đều có chút biến vàng, bộ dáng thoạt nhìn hơi xấu, bất quá bởi vì vóc người cao, không gầy, dáng người đầy đặn kiện mỹ, trước ngực rất cao. Nói Trương Đại Khuê đáng thương không phải bởi vì cưới một người vợ xấu, trên đời này đầy người cưới vợ xấu, nhưng người ta là hiền thê, là bảo vật trong nhà, giống như Tôn Lan Thảo này, chỉ cần nhìn mặt có thể nhìn ra không phải là người tốt! Nhìn trong đôi mắt tí hi kia lóe tặc quang, nhìn miệng kia chu ra làm cho người ta cho rằng trúng gió! Lúc Tôn Lan Thảo trở về đúng ngay giờ ăn cơm, thời gian này đã chuẩn bị dọn cơm, Hà Hoa biết thị luôn như vậy, chính là không muốn nấu cơm, chỉ muốn có sẵn trực tiếp ăn. Cơm nước xong, Hà Hoa thấy Tôn Lan Thảo liếc con mắt như dao nhỏ về phía mình, tuy rằng không sợ nàng nhưng vì không muốn cha mẹ và ca ca đang ăn cơm còn thấy ngột ngạt cho nên tự mình về phòng trước. Tuy rằng đã đầu mùa xuân, giường đã được thiêu nóng, ngồi ở mặt trên ấm vô cùng, ở nông thôn không dùng nhiều dầu thắp, chỉ có ngọn lửa tí ti trong cái bấc đèn, cũng miễn cưỡng có thể chiếu sáng. Hà Hoa ngồi ở trên giường thu thập đồ của chính mình, trong một cái rương chỉ có vài món y phục, toàn là y phục mùa đông, hầu như đều đã cũ, nửa mới nửa cũ thì chiếm số ít. Trong rương có một cái hộp gỗ nhỏ, trong hộp là một số đồ dành cho nữ tử, có vài cây trâm bằng trúc không đáng giá tiền cùng với vài viên đá màu sắc rực rỡ, một chiếc khăn tay bằng vải bông tương đối mới và một chiếc dây buộc tóc. Ngoài ra còn có một xâu tiền nhỏ, đếm được có tổng cộng 67 đồng đấy, có thể xem như của để dành rồi! Chỗ tiền này là do thôn cô Hà Hoa tích góp mà có, thực không dễ dàng mới để dành được, nàng ấy chẳng phải là cô nương có nhiều bản lĩnh, không có biện pháp làm ra tiền, có được chút tiền này đã thực rất giỏi rồi. Hà Hoa đem số tiền này cùng với hoa cài đầu màu đỏ mà Trương Xuyên mua cho nàng đặt chung vào trong hộp gỗ. Cha mẹ cùng đại ca lại chạy tới phòng Hà Hoa ngồi một lát, nói toàn những lời tốt đẹp động viên nàng, thấy khuôn mặt nàng bình tĩnh đôi khi còn mỉm cười, lúc này mới an tâm rời khỏi phòng. "Hà Hoa, trừ bỏ bà chị dâu này, cha mẹ cùng đại ca đều tốt lắm, cả gia đình đều sống rất vui vẻ, trừ bỏ chịu không nổi lời ra tiếng vào và bị người khác chỉ trỏ, luôn cảm thấy không có hi vọng, nghĩ không muốn liên lụy người nhà mới tìm cách tự sát. Cô yên tâm đi, có tôi ở đây tôi sẽ cố gắng chăm sóc bọn họ." Trước khi ngủ, Hà Hoa không tiếng động nói thầm, nghĩ tới ngày mai bắt đầu bắt tay vào làm việc, đương nhiên việc quan trọng nhất là rèn luyện dị năng của mình thật tốt, như vậy mới có thể sống tốt tại thời không này!
Cổ nhân thành thân chú ý tam thư lục lễ, nông dân rất nhiều nhà cũng không giàu có, nên hết thảy giản lược, nhưng giống nhau sẽ không thiếu. Thời điểm nạp thái phải dùng sống nhạn ngỗng trời, bất quá nông dân bình thường đều dùng nhạn gỗ thay thế, vì tỏ vẻ coi trọng Hà Hoa, Sở Phong Thu đã đi mua nhạn sống đến thay thế nhạn gỗ, để cho đám người Trương Xuyên rất cao hứng. Sở Phong Thu mang lễ đến cũng không tồi, làm cho người Trương gia nở mày nở mặt với mấy người đến xem náo nhiệt. Sau đó chính là hợp bát tự, hợp bát tự xong sẽ định ngày hạ tiểu định. lễ đính hôn Hà Hoa bắt đầu chuẩn bị đồ cưới, Lý Hương Chi đi mua vải, Hà Hoa làm quần áo cùng giày cho Sở Phong Thu, giờ phút này cũng chính là lúc triển lãm tài nghệ châm tuyến của cô nương, nếu việc châm tuyến không tốt, cô nương sẽ để cho người khác cắt, để cho người khác làm cẩn thận, chính mình chỉ ngồi không là được, đương nhiên, các cô nương thật sự không thể không biết may vá. Hà Hoa thực may mắn, chính mình làm châm tuyến cũng không tệ. Đợi đến thời điểm hạ tiểu định, Sở gia đưa tới là một cái thủ trạc bạc vòng tay, một đôi đinh hương bạc hoa tai, một cây trâm cài bằng bạc, hai khối vải dệt màu đỏ. Lễ đính hôn như vậy ở nơi này của bọn họ đã xem như không tồi. Sau đó chính là đưa sính lễ, ba lượng bạc, còn có một ít quả bánh đường trà linh tinh, không thể nói là quá ngon, nhưng như vậy tuyệt đối không kém. Người Trương gia thực vừa lòng, cô nương nhà mình rốt cục thì có thể diện được định cho người ta! Trong lòng Hà Hoa có chút kinh ngạc, không nghĩ tới Sở Phong Thu tích góp được nhiều tiền riêng như vậy, nàng chính là dùng đầu gối nghĩ cũng biết tiền này nhất định là tiền riêng của hắn, Sở gia khẳng định sẽ không cho hắn nhiều tiền thế chỉ làm lễ đính hôn. Biết Sở Phong Thu tự mình dành tiền, trong lòng Hà Hoa càng an ổn, như vậy xem ra Sở Phong Thu ở trong cái nhà kia kỳ thật sống cũng không phải quá kém, ít nhất hắn có thể bảo vệ được tiền của mình, đây là một người có chủ ý. Ngày thành thân định vào ngày sau khi gặt lúa mạch, người Trương gia nghĩ để cho Hà Hoa tránh đi lúc thu hoạch khổ mệt kia, cũng để cho Hà Hoa thêm một ít thời gian chuẩn bị đồ cưới. "Có cái gì cần chuẩn bị chứ? Tới Sở gia kia cái gì không có? Cô em chồng vẫn nên lưu vài thứ trong nhà đi! Dù sao trong nhà vì ngươi đã bị đắc tội không ít! Ngươi sẽ không thể hiếu thuận một ít?" Tôn Lan Thảo bén nhọn khẽ nói, Hà Hoa có thể gả cho người đàn ông anh tuấn như Sở Phong Thu rất là hâm mộ ghen ghét, lúc trước thị vừa thấy Sở Phong Thu đã bị mê mệt không nói ra lời, nhưng sau này Sở Phong Thu lại cũng không đến trong nhà, ở trên đường gặp được thị cũng không thèm để ý, làm thị tức muốn chết. Vốn nghĩ cả đời Sở Phong Thu thú không được vợ mới tốt, như vậy nói không chừng về sau chính mình lượn lờ thêm vài vòng ở trước mặt, hắn không có vợ khẳng định sẽ bị chính mình câu tới tay, đến lúc đó đàn ông anh tuấn như vậy không phải là của mình? Kết quả thì sao? Sở Phong Thu cư nhiên muốn thú cô em chồng của mình! Tôn Lan Thảo cảm thấy ông trời thật sự không công bằng, như thế nào khiến cho nha đầu Hà Hoa chết tiệt kia chiếm được đàn ông tốt như vậy chứ? Hà Hoa biết Tôn Lan Thảo đối với chuyện mình gả cho Sở Phong Thu hâm mộ ghen ghét, chỉ nhìn ánh mắt của thị là biết, loại ánh mắt này gần đây nàng thấy rất nhiều, chỉ không nghĩ tới tẩu tử của mình cư nhiên cũng là một người trong đám người bị Sở Phong Thu mê đảo, chuyện này cũng thật đủ làm cho người ta không thích nổi! Hà Hoa vừa dị ứng chuyện chồng của mình bị thèm nhỏ dãi, thứ hai vì đại ca của mình không đáng giá, lúc trước nhưng là Tôn Lan Thảo muốn chết muốn sống gả cho đại ca, hiện tại một bộ dáng chính mình gả khuất nhục là vì thế nào đây?! "Ngươi nói bừa cái gì?! Ngươi làm như ai cũng đều giống như nhà ngươi sao?" Trương Đại Khuê vừa vặn nghe được lời nói của Tôn Lan Thảo, nhíu mày nói. Tôn Lan Thảo trừng đôi mắt nhỏ, mất hứng, lúc trước thị gả đến Trương gia mang đồ cưới rất mỏng, chỉ mang theo mấy bộ quần áo. "Ta như thế nào? Tình huống của ta có thể giống nhau sao? Ta nhưng là cô nương Tôn gia! Vốn chính là thân thích, lúc đó lại là hoàn cảnh kia, các ngươi khiếm ta, ta chính là một mảnh vải lẻ, một đồng tiền đồ cưới đều không có, các ngươi cũng không thể ghét bỏ ta!" Trương Đại Khuê nói "Ngươi bớt tranh cãi, ta tự nhiên cũng cái gì cũng không nói! Ta thấy nhà thiếu củi, ngươi có rảnh ở trong này khua môi múa mép không bằng đi nhặt chút củi về đi!" "Ai a! Ta đau đầu, ta trở về phòng đi nằm đây!" Tôn Lan Thảo vừa nghe muốn thị làm việc, lập tức ôm đầu, xoay người trở về phòng. Khóe miệng Hà Hoa vừa kéo, nhìn về phía Trương Đại Khuê, vẻ mặt đều đồng tình, nghĩ rằng thật sự đáng thương đại ca của mình, nếu sống cả đời cùng với người phụ nữ như vậy thì tổn thọ mất hai mươi năm a! Trương Đại Khuê bất đắc dĩ cười, trong lòng hắn cũng không chịu nổi, bất quá đều qua mấy năm nay, nhẫn đi! Chỉ cần Tôn Lan Thảo không phạm sai lầm lớn gì, hắn còn có thể hưu thê sao? Trương gia bọn họ cũng không phải là cái loại người này, lúc trước hoặc là không cưới, cưới cũng chỉ có thể nhận mệnh, dù sao đời này hắn xem như cùng Tôn Lan Thảo cứ như vậy, muội muội có thể sống tốt, hắn coi như là yên tâm. Hắn giao cho Hà Hoa một cái bao bố nho nhỏ. "Đây là đồ cưới đại ca đưa cho muội, muội cất đi, đừng để cho Tôn Lan Thảo nhìn thấy." "Đại ca, cái này muội không cần, huynh mang nó đổi tiền giao cho mẹ đi!" Hà Hoa vừa thấy trong bao bố kia cư nhiên là một cây nhân sâm nho nhỏ! Nhân sâm này cũng chỉ nhỏ xíu như ngón tay, bất quá mặc kệ nó nhỏ ra sao đây đều là nhân sâm a, khẳng định có thể bán được chút bạc. Hà Hoa không biết cây nhân sâm này có thể bán bao nhiêu tiền, nhưng khẳng định sẽ nhiều hơn so với đồ cưới của nàng! Cây này nàng cũng không thể lấy, cuộc sống nơi này cũng không phải thật tốt, nàng sao có thể mang đi nhân sâm trân quý như vậy? Trương Đại Khuê lập tức nói "Nhỏ giọng chút! Cái này cho muội mượn! Cũng không phải huynh tiêu tiền mua được, là huynh ở trên núi trong lúc vô ý gặp phải. Một văn tiền cũng không tốn, vốn chính là tính toán cho muội làm đồ cưới, cái này cha mẹ cũng biết, huynh vốn giao cho bọn họ, hiện tại huynh nói cho muội làm đồ cưới, bọn họ mới lấy ra. Tâm ý cả nhà, muội đừng cự tuyệt. Nhân sâm này không thể cho đại tẩu muội nhìn thấy, cũng không thể để cho những người Sở gia đó nhìn thấy, nếu không họ đánh chủ ý gì đấy, muội phải cất kỹ." Hà Hoa thực cảm động, nghĩ đại ca đối xử với mình thật tốt, cha mẹ cũng thực yêu thương mình, chính mình tuy rằng là một khuê nữ, nhưng bọn họ một chút cũng không có trọng nam khinh nữ, chuyện này ở cổ đại rất là hiếm có. Phải biết rằng ở nông thôn rất nhiều nhà đau khuê nữ người ta cũng sẽ không nghĩ cho khuê nữ nhân sâm trân quý như thế làm đồ cưới, có một phần đồ cưới có thể diện để người ở bên ngoài thấy cũng là tốt lắm rồi, nếu lại cho thêm một ít vốn riêng, thì phải là hòn ngọc quý trên tay ở trong nhà, nhưng vốn riêng này cho nàng lại là nhân sâm trong tay sao? Hà Hoa cầm lấy nhân sâm trong tay, đôi mắt đo đỏ nói "Đại ca, về sau muội nhất định sống tốt." "Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi." Trương Đại Khuê cao hứng cười, cả đời này hôn nhân của hắn cứ như vậy, yêu thương muội muội lúc trước cũng không thuận, bất quá cuối cùng qua cực khổ này, hắn liền hi vọng về sau nàng có thể toàn tâm toàn ý sống qua ngày, hòa khí cũng thế, tranh cãi cũng thế, miễn là tận tâm tận lực tranh thủ là tốt rồi. Trải qua chuyện này, cảm tình Hà Hoa đối với gia đình tiến thêm một bước càng sâu, nàng nghĩ cho dù chính mình gả ra ngoài, nhưng nhà này vĩnh viễn vẫn là nhà nàng. Bởi vì Trương Đại Khuê đưa tới cây nhân sâm, Hà Hoa cũng lại biết thêm một chuyện, thì ra là ngọn núi phía trước thôn bọn họ thấy không cao lắm kia cư nhiên lại có nhân sâm! Có một gốc cây này, còn sợ tìm không thấy cây khác sao? Thấy cây nhân sâm này cũng không lớn, khẳng định còn có cây khác! Đến lúc nàng có thể sử dụng thành thạo linh lực, ngay cả gốc nhân sâm bé như vậy, nàng cũng có thể để cho nó lớn như củ cải! Nghĩ đến nhân sâm mặc kệ ở cổ đại hay là hiện đại đều là dược liệu trân quý, nếu nàng phát hiện thêm mấy cây nhân sâm nữa, vậy còn sợ không phát tài được sao? Đến lúc đó lại làm chút sinh ý kiếm tiền khác, nàng ít nhất cũng có thể làm một bà địa chủ hạnh phúc vui vẻ ở đây! Cũng có thể để cho cha mẹ có cuộc sống tốt hơn, Tôn Lan Thảo kia thì sao? Xem tình huống, nếu nàng ta không gây chuyện, vậy dùng bạc áp nàng ta hiếu thuận săn sóc, nếu nàng ta gây chuyện, mặc kệ nàng ta đi tìm chết, nhất định phải hưu nàng ta! Nghĩ như vậy, Hà Hoa cũng có tinh lực, trừ bỏ chuẩn bị đồ cưới, thì mỗi ngày đều lo trong lo ngoài nhà cửa, nhưng lại để cho người trong nhà càng thêm luyến tiếc nàng. Trương gia có hai mẫu ruộng nước, trong nhà có hai người đàn ông, hai người bọn họ có thể có việc đi lại, Lý Hương Chi cùng Tôn Lan Thảo đều không thể đi, lại càng không muốn nói Hà Hoa sắp được gả. Từ khi Hà Hoa định thân thì càng ít ra cửa, bất quá không phải do nàng ngại mà nàng đang dùng chút dị năng vào lúa của gia đình, như vậy có thể để cho số hạt giống này tốt hơn hạt giống bình thường, đến lúc đó nảy mầm khẳng định so với mấy hoa màu không được sử dụng dị năng tốt hơn nhiều. Dị năng hiện tại của Hà Hoa còn rất hạn chế, chỉ có thể hữu dụng với loại hạt giống này, nếu muốn sử dụng dị năng với một mảnh hoa màu, vậy còn phải tiếp tục luyện tập, nếu không nàng đã sớm tìm cơ hội đi ra ngoài làm cho lúa mạch nhà mình thêm dinh dưỡng, đến lúc đó nhiều thêm mấy đấu lương thực, cũng có thể để cho trong nhà thu vào thêm nhiều một ít, trọng yếu nhất là sẽ làm cha cao hứng a. Cứ như vậy trong nháy mắt liền đến ngày gặt lúa mạch, Trương gia có năm mẫu lúa mạch, lúc này chẳng những Trương Xuyên và Trương Đại Khuê xuống ruộng, liền ngay cả Tôn Lan Thảo cùng Lý Hương Chi đều phải đi theo. Tôn Lan Thảo không vừa ý, thị vốn không được trắng trẻo, nếu lần này vừa đi khẳng định phơi càng đen, trọng yếu nhất là thu lúa mạch rất vất vả, năm nay thời tiết so với năm trước còn nắng nóng hơn, mặt trời tựa như tùy thời đem một cụm lửa ném xuống, cắt lúa mạch đau tay, xương sống thắt lưng và chân cũng mệt mỏi, người đầy mồ hôi mang lúa mạch về, như vậy làn da sẽ không chịu nổi. Năm rồi Tôn Lan Thảo luôn tìm các loại lý do ở nhà, chỉ có Hà Hoa đi theo thu lúa mạch, nhưng năm nay Hà Hoa sắp xuất giá, cô nương sắp xuất giá ở nhà người bình thường sẽ không để cho cô nương đi làm việc, sợ bị nhà người khác nói không thương con gái, cũng sợ cô nương phơi đen đến lúc đó xuất giá sẽ khó coi. Bởi vậy cũng chỉ có thể để Tôn Lan Thảo đi xuống ruộng. Tôn Lan Thảo không muốn đi, Trương Đại Khuê liền phát hỏa, nói với thị là không đi về sau cũng đừng ăn cơm. Tôn Lan Thảo đành phải đi. Hà Hoa mắt trợn trắng, nghĩ đại tẩu này cũng thật cực phẩm, cha mẹ cùng đại ca của mình là người thật tốt, cứ vậy bị nàng ta bức giống như cha mẹ chồng ác độc, tướng công ác độc. Người khác đều xuống ruộng, đồ ăn trong nhà tự nhiên là do Hà Hoa làm, vì thời gian thu lúa mạch gấp gáp, cũng có thể nghỉ một lát thôi, nhà nào ở xa đều sẽ ở địa đầu 2 đầu của ruộng đất, bờ ruộng tìm một chỗ mát mẻ để nghỉ ngơi, ở chỗ này ăn cơm, không phải có người trở về lấy chính là có người đưa đi. Hà Hoa liền phụ trách đưa cơm cho người trong nhà. Hà Hoa làm canh đậu xanh, mì trứng gà, lại làm thêm bánh rán, bánh bột bắp, bên trong bánh rán quét tương, cuốn hành thái nhỏ, còn có trứng gà, mặt khác còn thả thịt, lại có một chén dưa muối cắt nhỏ, hoa tiêu, nước tương. Đem mấy thứ này đều đặt ở trong hai cái giỏ, sau đó dùng đòn gánh gánh ra cửa.
cuộc sống náo nhiệt của nông phụ dị năng